[XUYÊN NHANH] HOẠ THUỶ TỪ CHỐI NHẶT BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC - Nam Chính Hotboy Thay Người Yêu Như Thay Áo - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-05-24 11:52:59
Lượt xem: 234

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

ở phía đám đông, thấp hơn hẳn so với những khác nên cô gái thấy rõ chuyện gì đang xảy phía , chỉ cảm thấy kỳ lạ vì mấy bạn đúng những lời trong lòng cô thì bây giờ im bặt. Rõ ràng Cố Ngôn thể chuyện như thế chứ.

Lúc thấy Lâm Thư Kỳ xuất hiện, cô liền thầm mừng trong bụng. Trước đây Lâm Thư Kỳ từng yêu Cố Ngôn đến c.h.ế.t sống . Dù bây giờ họ chia tay, nhưng cô vẫn tin rằng trong lòng Lâm Thư Kỳ chắc chắn vẫn quên Cố Ngôn.

Không giờ thấy vu oan cho Cố Ngôn, Lâm Thư Kỳ sẽ phản ứng thế nào đây?

Những khác cũng thấy Lâm Thư Kỳ.

Mọi lập tức hiểu ý , tự động nhường một lối cho cô. Ngay cả dì quản lý ký túc xá cùng nhóm học sinh cũng im lặng gì.

Trước đó dì vội vàng chạy đến chỉ vì lo lắng cô gái bắt nạt sẽ gặp chuyện . Giờ thấy cả, dì cũng còn vội nữa.

Chuyện dù thật sự nam sinh quấy rối nữ sinh là nữ sinh bịa đặt để vu oan cho nam sinh, thì cũng chuyện mà một quản lý ký túc xá như dì thể xử lý . Việc của dì bây giờ chỉ là yên tại chỗ, đợi giáo viên phòng Giáo Vụ đến. Trên đường đến đây, dì gọi điện thông báo .

Dưới ánh của , Lâm Thư Kỳ đến bên cạnh Trầm Ngư đang quỳ một gối.

tiện tay đặt đồ ăn khuya mua xuống đất.

“Lúc nãy gọi cho em nhưng em bắt máy. Hóa là vì chuyện .” Giọng Lâm Thư Kỳ chút nghẹn .

Trầm Ngư ngẩng đầu một cái, rụt rè gật đầu.

“Anh đến tìm em ?”

“Vâng, em đang định về ký túc xá thì Cố đột ngột xuất hiện, kéo em đến đây. Em , nhưng sức em yếu, gỡ tay … Chị ơi, em sợ lắm…”

Vừa , Trầm Ngư rời khỏi vòng tay của đàn chị lớp , nhào lòng Lâm Thư Kỳ.

Giọng cô gái tràn đầy ấm ức, mà khiến lửa giận trong lòng Lâm Thư Kỳ bốc lên ngùn ngụt. Cô vỗ nhẹ lưng Trầm Ngư, đó kéo cô dậy, , ánh mắt phức tạp về phía Cố Ngôn vẫn còn đang ôm lấy chỗ hiểm, mặt mày nhăn nhó.

Khóe miệng Lâm Thư Kỳ nhếch lên, giọng đầy mỉa mai: “Cố Ngôn, cũng giỏi thật đấy. Thế nào? Mấy em gái nhỏ bên cạnh giờ trở thành quá khứ hả? Nên chạy tới đâybắt nạt Trầm Ngư?”

Dù lúc vẫn còn đau âm ỉ nhưng thấy giọng móc mỉa của Lâm Thư Kỳ, Cố Ngôn vẫn cố gắng chịu đau trả lời: “ ý đó, là Trầm Ngư hiểu lầm thôi. chỉ chuyện với em .”

Cố Ngôn thừa nhận lúc nãy xúc động. cũng tại Trầm Ngư tổn thương lòng tự trọng của , khiến nhất thời kiềm chế hành động bồng bột.

Hơn nữa, cũng gì cô . Ngược còn Trầm Ngư đá một cú chỗ hiểm, giờ vẫn còn đau đến mức dám cử động mạnh. Hắn điểm nào giống "yêu râu xanh" chứ?

Lâm Thư Kỳ hừ lạnh: “Nói chuyện? Ai chuyện bình thường kéo con gái đến chỗ vắng vẻ thế , hơn nữa còn là buổi tối? Cố Ngôn, ngờ thể trơ trẽn đến mức .”

“Nếu nhớ nhầm, đây Trầm Ngư rõ với là đừng đến tìm em nữa đúng ? Vậy thế ý gì?”

Lâm Thư Kỳ mặt bênh vực Trầm Ngư khiến các cô gái phía tròn mắt kinh ngạc.

Phản ứng quyết liệt của Lâm Thư Kỳ ngoài dự đoán của họ. … hình như cô nổi giận với sai đối tượng thì ?

Các cô gái bắt đầu thấy hoang mang. Chẳng mới đây thôi, Lâm Thư Kỳ còn yêu Cố Ngôn đến c.h.ế.t sống ? Vậy mà mới chút thời gian ngắn ngủi, cô vì một khác mà trách móc Cố Ngôn.

Hơn nữa, mà cô mặt bênh vực là một cô gái yếu đuối - kiểu Lâm Thư Kỳ từng ghét nhất.

Mặc dù cô em gái quả thực xinh hơn , khiến ai cũng thấy xót xa.

Trong lòng Lâm Thư Kỳ lúc tràn trề thất vọng.

Từ khi Trầm Ngư với khuôn mặt xinh như hoa bắt đầu thường xuyên xuất hiện mặt cô , Lâm Thư Kỳ chợt nhận : Khi gương mặt của Cố Ngôn, cô còn cảm thấy tim đập thình thịch như nữa.

Bây giờ dáng vẻ chật vật đáng ghét của Cố Ngôn, Lâm Thư Kỳ thật sự hiểu nổi, đây từng điên cuồng yêu một như ?

Đeo bám buông một cô gái liên tục từ chối và bất kỳ liên quan nào đến , bây giờ còn dám bắt nạt một cô gái yếu ớt đến mức sức phản kháng...

Thật đúng là đồ cặn bã, còn tệ hơn cả cô đây. Ít nhất thì Lâm Thư Kỳ cũng bao giờ chuyện đê tiện như thế .

đầu Trầm Ngư lúc vẫn còn run rẩy, rõ hai chữ “sợ hãi”, cố ý lớn tiếng :

“Trầm Ngư, em yên tâm. Sau nếu còn dám đến phiền em nữa, cứ đến tìm . sẽ em dạy dỗ . Xem thử còn dám chuyện đê tiện gì nữa .”

Lâm Thư Kỳ thầm nghĩ, Trầm Ngư yếu đuối như , nhất định để mắt tới, thể để Cố Ngôn dọa em sợ thêm nào nữa.

Trầm Ngư - cô gái "yếu đuối trói gà chặt" gật đầu với Lâm Thư Kỳ, cảm động :

“Chị với em quá.”

Mấy nữ sinh phía hai họ chuyện, cho dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc, cũng thể thừa nhận Lâm Thư Kỳ đến đây để bênh vực Cố Ngôn.

Ngược , cô đến là để tìm Cố Ngôn tính sổ.

Lâm Thư Kỳ sang Cố Ngôn đang dám nhúc nhích vì đau đớn. Ánh mắt cô đảo một vòng đầu với Trầm Ngư:

“Trầm Ngư, em gặp yêu râu xanh thì nên xử lý như thế nào ?”

Trầm Ngư tò mò hỏi: “Xử lý thế nào ạ??”

Khóe môi Lâm Thư Kỳ nhếch lên, bước đến mặt Cố Ngôn.

Rồi... đá một cước thẳng chỗ hiểm của .

Lúc Cố Ngôn vốn đang quá vững, thêm chủ quan đề phòng gì Lâm Thư Kỳ, bởi cảm thấy cô sẽ bao giờ tay với .

Cố Ngôn trợn to mắt, ngã sóng soài nền đất, Lâm Thư Kỳ với ánh mắt thể tin nổi xen lẫn đau đớn. Ngay đó là một tiếng hét thảm thiết vang lên từ miệng , còn chói tai hơn cả tiếng hét của cô gái lúc nãy.

Mọi xung quanh tiếng hét đột ngột của Cố Ngôn giật nảy . Khi đầu sang thì đúng lúc thấy Cố Ngôn mắt trắng dã, ngất lịm tại chỗ.

Lâm Thư Kỳ cũng dáng vẻ của dọa sợ, theo phản xạ lui hai bước, lắp bắp:

“Chuyện... chuyện đây?”

dùng nhiều sức, chỉ là dạy cho tên cặn bã một bài học thôi mà.

“Chị ơi… hình như em đá đó một cái .” Giọng mềm nhẹ của Trầm Ngư vang lên phía .

Nghe đến đó, sống lưng Lâm Thư Kỳ bỗng cứng đờ. Cô cúi đầu Cố Ngôn ngất mà vẫn còn ôm lấy chỗ đó, trong lòng bắt đầu hoang mang, lo lắng nghĩ: Chẳng lẽ thật sự đá cho ... tàn phế ?

Mấy nữ sinh phía chứng kiến cảnh tượng bất ngờ cũng khỏi thầm thắp cho Cố Ngôn một nén nhang trong lòng.

Là đàn ông, đá hai chỗ hiểm, thật sự là quá thảm .

Một vài cô gái thì lén liếc sắc mặt trắng bệch pha xanh của Cố Ngôn đang ngất lịm, đó sang Trầm Ngư đang cách đó xa. Mắt cô ướt, yếu đuối mà xinh đến mức nao lòng.

Không nhịn mà nghĩ: Hoá Cố cũng chỉ là bình thường. Bị thương cũng sẽ hét toáng lên. Hoá điển trai đến , lúc đau trông cũng chẳng đẽ gì cho cam.

Khác với mấy cô nữ sinh đang để đầu óc bay bổng đến , dì quản lý ký túc xá lập tức gọi cấp cứu.

liếc mắt chỗ đó của Cố Ngôn, trong lòng nhịn nghĩ: Nếu thật sự phế , thằng bé chắc sẽ phát điên mất.

Dù là quản lý ký túc xá, dì cũng danh Cố Ngôn ít . Ai mà đây là nam sinh nhiều cô gái theo đuổi nhất trường.

Dì cũng từng thấy Cố Ngôn dạo phố với bao nhiêu cô gái trong khuôn viên trường.

lúc đó, thầy chủ nhiệm khối cũng vội vã chạy tới, theo là mấy thầy cô giáo. Vừa quát đám nữ sinh đang tụ tập hóng chuyện mau về ký túc xá, ông tiến tới hiện trường.

Lúc Cố Ngôn dì quản lý cõng lên lưng, chuẩn đưa cổng trường chờ xe cấp cứu đến.

Thầy chủ nhiệm Cố Ngôn bất tỉnh, kinh ngạc hỏi:

“Xảy chuyện gì thế?”

Dì quản lý hất cằm về phía Lâm Thư Kỳ, :

“Quấy rối nữ sinh, đánh cho một trận.”

Thầy chủ nhiệm như chợt hiểu :

“Yêu râu xanh chị lúc nãy chính là Cố Ngôn?”

Với cương vị là phụ trách kỷ luật trong trường, thầy đương nhiên quen mặt Cố Ngôn và Lâm Thư Kỳ.

Chính vì thế, nên thầy càng ngạc nhiên hơn khi Cố Ngôn thể chuyện như .

Trước đây chỉ gây sự với nam sinh, thể là bồng bột tuổi trẻ. bây giờ quấy rối nữ sinh thì là vấn đề đạo đức .

Dù dì quản lý , nhưng chuyện vẫn cần điều tra cho rõ ràng.

Thầy chủ nhiệm bèn :

“Thầy Vương, thầy đưa em đến bệnh viện . Chuyện để xử lý.”

Phía , thầy phụ trách khối lớp 11 gật đầu, bước tới đỡ lấy Cố Ngôn từ tay dì quản lý.

Thầy chủ nhiệm , về phía Trầm Ngư và Lâm Thư Kỳ cùng mấy khác.

Ông hỏi:

“Là ai bắt nạt? Có thể kể sơ qua chuyện gì xảy ? Có ai thấy tận mắt chứng kiến ? Có thể chứng chứ?”

Tuy rằng thầy nghĩ con gái sẽ bịa chuyện trong mấy tình huống thế , nhưng vẫn hỏi xem ai chứng kiến .

Dì quản lý ký túc xá liền về phía cô gái chạy gọi lúc nãy:

“Điềm Điềm, là cháu đến gọi dì, cháu thấy gì ?”

Cô gái gọi là Điềm Điềm liền gật đầu lắc đầu, đó với thầy chủ nhiệm:

“Thầy Trương, em thấy. Là Tần Song bảo em gọi .”

Mọi ánh mắt lúc đều chuyển sang cô gái lớp mười hai - Tần Song, gần Trầm Ngư nhất.

Bị bao nhiêu ánh dồn về phía , Tần Song bắt đầu thấy căng thẳng.

Thầy chủ nhiệm hỏi:

“Tần Song, em cứ thật với thầy, em thấy gì ?”

Tần Song mấp máy môi, theo phản xạ định lên tiếng bênh vực Cố Ngôn vài câu. đúng lúc đó, Trầm Ngư đang cạnh Lâm Thư Kỳ khẽ gọi một tiếng “Chị”.

Tần Song sang Trầm Ngư, ánh đầy uất ức trong đôi mắt trong veo đó như đ.â.m thẳng lòng cô .

Dường như Trầm Ngư nhận sự do dự trong lòng Tần Song.

Bị ánh mắt xinh đó chằm chằm, Tần Song lập tức cảm thấy hổ thẹn vì suy nghĩ ích kỷ của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/nam-chinh-hotboy-thay-nguoi-yeu-nhu-thay-ao-chuong-20.html.]

Sao cô thể nghĩ như chứ? Rõ ràng là Cố Ngôn sai , thể nghĩ đến việc bao che cho ?

Tần Song :

“Lúc đó em đang mang đồ phơi thì thấy tiếng động ở đây nên bước xem. Khi em thì thấy Cố Ngôn đang đè em lên tường. Sau đó em đá cho một cái thì mới buông tay.”

Nói xong, Tần Song cụp mắt xuống, cảm thấy trong lòng vô cùng rối bời.

Nghe , thầy chủ nhiệm thở phào nhẹ nhõm. Có lời của Tần Song chứng, ông thể bảo vệ Trầm Ngư, cũng dễ bề đối phó với ba phiền phức của Cố Ngôn.

Thầy liền sang Trầm Ngư, an ủi:

“Bạn học Lục, em yên tâm, thầy nhất định sẽ xử lý chuyện công bằng, bắt em chịu trừng phạt thích đáng.”

Nói đến đây, ông ngập ngừng:

mà, nếu thể thì chúng giải quyết chuyện trong phạm vi nhà trường thì vẫn là nhất. Em thấy …”

Ý thầy rõ ràng là Trầm Ngư phát tán chuyện ngoài.

Trầm Ngư cúi đầu:

“Thưa thầy, chuyện như thế , em nghĩ ba em quyền .”

Cha nguyên chủ yêu thương con gái, nếu chuyện sẽ để Cố Ngôn dễ dàng thoát tội.

Lâm Thư Kỳ cũng lên tiếng phụ họa:

đó thầy, Cố Ngôn chuyện quá đáng như , thầy định bao che cho đấy chứ?”

Lúc khi còn thích Cố Ngôn, thấy phạm xử phạt, Lâm Thư Kỳ đương nhiên là vui mừng. giờ hai chia tay, đầu óc cô tỉnh táo trở , chỉ cảm thấy bản ngày đúng là vấn đề.

Mặc dù trong lòng cô vẫn đang lo lắng vì cú đá , nhưng cô vẫn mong nhà trường thể nghiêm khắc xử lý Cố Ngôn.

thì Trầm Ngư cũng dọa đến thế .

Câu đó khiến sắc mặt thầy chủ nhiệm tối sầm , nhưng trong lòng ông cũng khỏi thấy chột .

Nói ông từng bao che cho Cố Ngôn thì đúng là thể. Trước đây, khi Cố Ngôn khiến một nam sinh khác nghỉ học, ba nam sinh đến trường loạn một trận, mà Cố Ngôn vẫn thể yên học tiếp. Nếu nhờ ông nhúng tay thì còn lý do gì nữa?

Chỉ là vì khi Cố Ngôn mới nhập học, ba quyên góp cho trường mấy trăm vạn, nên ông mới cố tình chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá .

“Thầy…” Thầy chủ nhiệm còn định gì đó.

kịp mở lời, Trầm Ngư rơm rớm nước mắt ông.

“Thầy định bao che cho ?”

Một cô gái xinh rơi lệ luôn khiến khác xót xa. Lúc ngay cả Tần Song - vẫn còn day dứt vì “phản bội” Cố Ngôn cũng sang thầy chủ nhiệm với ánh mắt đầy trách móc.

“Thầy Trương, chuyện chuyện nhỏ .” Dì quản lý ký túc xá cũng xen , lời lẽ đầy ẩn ý.

Mấy nữ sinh cố ý nán cũng đồng thanh:

đó thầy Trương. Thầy công bằng mà xử lý chuyện .”

Thầy chủ nhiệm bất giác nhếch môi gượng.

Xử lý công bằng? Công bằng thế nào đây?

Chuyện là ăn cắp vặt mà thể cho qua. Theo nội quy nhà trường, hành vi như sẽ đuổi học.

mà đuổi học Cố Ngôn… Vậy thì mấy khoản đầu tư mà ba hứa hẹn với trường cũng coi như đổ sông đổ bể.

【Ký chủ, ngươi quá đáng lắm . Rõ ràng nam chính gì ngươi cả, mà ngươi vu oan cho như . Ngươi hậu quả sẽ đối mặt là gì ? Hắn sẽ đuổi học đấy! Ngươi đối xử với một đứa trẻ vị thành niên như , thấy quá tàn nhẫn ?】

Trầm Ngư khuôn mặt đầy do dự của thầy chủ nhiệm, lạnh trong lòng:

[Trẻ vị thành niên? Loại trẻ con thể lừa bạn gái lên giường vứt bỏ hả?]

[Là mấy cô gái tự nguyện, là họ tự đ.â.m đầu thôi.]

Tình tiết câu chuyện giờ lệch khỏi quỹ đạo như con ngựa hoang mất cương, khiến hệ thống cũng trở nên kích động, năng kiềm chế .

Thấy thái độ như thế, Trầm Ngư càng chắc chắn phương pháp đang dùng là đúng đắn.

Cô cụp mắt, cố tình dùng lời lẽ của hệ thống để phản bác :

[Vậy thì hôm nay cũng là ức h.i.ế.p mới phát hiện, tất cả đều là hậu quả gánh chịu thôi.]

[Sao thể giống chứ, nam chính là vì thích ngươi nên mới hành động bốc đồng, mới hôn ngươi. Hơn nữa cũng gì ngươi mà? Ký chủ, ngươi độc ác như , cho một con đường sống? Lương thiện mới là phẩm chất con gái nên , đúng ?]

Lương thiện cái con khỉ!

Trầm Ngư cái giọng điệu hiển nhiên của hệ thống chọc đến bật thành tiếng.

[Ta độc ác? Ta nắm tay ép ? Ta với cưỡng ép dẫn tới đây ?]

[Lạ thật đấy, theo lời ngươi thì và Cố Ngôn đều là nhân vật chính, ngươi đòi hỏi khắt khe với như , mà với thì dễ dãi thế?]

[Sao thể giống . Ngươi… ngươi năng lực phản kháng mà, nếu ngươi đồng ý, thể đưa ngươi .]

[Vậy ý ngươi là ức h.i.ế.p , nhưng phản kháng nên đó là là ở ?]

Càng tiếp xúc nhiều, Trầm Ngư càng cảm thấy cái hệ thống đúng là tiêu chuẩn kép.

Trong lòng cô đầy giận dữ, cũng còn tâm trí mà dây dưa với thầy chủ nhiệm nữa. Ngay mặt ông , cô lấy điện thoại từ trong túi .

Tranh thủ lúc ông còn phản ứng kịp, cô gọi thẳng của nguyên chủ.

“Alô, con yêu, chuyện gì ?” Giọng dịu dàng của phụ nữ vang lên trong điện thoại.

Trầm Ngư lập tức nức nở:

“Mẹ ơi…”

kịp thêm gì, chỉ với hai tiếng " ơi" đầy nước mắt cũng đủ khiến vợ chồng nhà họ Lục lập tức vội vã lao đến trường ngay trong đêm.

Trong văn phòng hiệu trưởng trường trung học Một, một phụ nữ trung niên với khuôn mặt đầy tức giận đang đối diện hiệu trưởng, vỗ mạnh lên mặt bàn.

“Hiệu trưởng Lưu, chuyện nếu ông cho chúng một câu trả lời thỏa đáng, sẽ tìm khác để đòi công bằng cho con gái .”  Giọng của bà Lục giờ đây còn chút dịu dàng nào như khi chuyện với Trầm Ngư nữa.

Trời lúc đến trường, con gái cưng kể quấy rối, bà hận đến mức chặt đứt tay cái thằng khốn ngay lập tức.

“Còn trẻ mà hư hỏng như , bắt nạt con gái nhà , thực sự hiểu loại học sinh như thế thể tiếp tục tồn tại trong trường tới tận bây giờ.”

Hiệu trưởng Lưu khúm núm với bà Lục:

“Bà hiểu lầm , trường chúng tất nhiên bao che cho loại hành vi như thế. Chỉ là sự việc xảy quá bất ngờ, chúng nhất thời xử lý kịp, hơn nữa em học sinh đang thương nên đưa đến bệnh viện. Ý của chúng là đợi đến mai sẽ công bố kết quả xử lý chính thức.”

bà Lục hề lay chuyển:

“Vậy thì mời hiệu trưởng Lưu rõ xem, nhà trường định xử lý như thế nào?”

Hiệu trưởng Lưu thì thoáng ngập ngừng, đó dè dặt :

“Theo nội quy nhà trường, chúng sẽ xử lý bằng cách buộc thôi học em học sinh . Xin bà yên tâm.”

Trong lòng ông chút tiếc nuối. Trước đó, ông còn định thương lượng để hai bên gia đình hòa giải riêng, nhưng thấy thái độ kiên quyết của vợ chồng nhà họ Lục, ông liền hiểu rằng chuyện thể theo ý nữa.

Dù tiếc khoản đầu tư mà Cố Ngôn hứa, nhưng hiệu trưởng Lưu vẫn nhanh chóng đưa quyết định buộc thôi học. Ông thể để một "con sâu rầu nồi canh" như Cố Ngôn ảnh hưởng đến danh tiếng cả ngôi trường.

Tiền bạc tuy quan trọng, nhưng một học sinh giỏi còn quan trọng hơn. Vì suy cho cùng, học sinh mới là nền tảng để trường tồn tại và phát triển.

Mà Lục Trầm Ngư chính là học sinh xếp hạng hai khối lớp 10 năm nay. Một học sinh ưu tú như , đương nhiên là thể để mất .

Ba Trầm Ngư cũng vô lý. Trước đó họ tỏ thái độ cứng rắn là vì lo nhà trường bao che cho nam sinh . Lỡ như trở trường tiếp tục ức h.i.ế.p con gái họ thì ?

Giờ thấy hiệu trưởng Lưu hứa sẽ đuổi học Cố Ngôn, thái độ của hai vợ chồng liền dịu .

“Vậy chúng sẽ đưa Trầm Ngư về nhà , đợi thông báo chính thức của thầy.”

Con gái một phen hoảng loạn như , nhất là nên đưa về nhà chăm sóc vài hôm.

Hiệu trưởng Lưu gượng gạo gật đầu, tiễn ba con Trầm Ngư về.

Trầm Ngư ngoan ngoãn theo ba khỏi cổng trường, lên xe về nhà.

Còn hệ thống truyện ngọt thì từ lúc hiệu trưởng sẽ đuổi học Cố Ngôn, nó mất tinh thần, trở nên suy sụp vô cùng.

Ngay cả khi Trầm Ngư cố tình chọc tức nó, âm thanh máy móc đặc trưng của hệ thống cũng vang lên nữa.

Thấy , khóe môi Trầm Ngư khỏi khẽ nhếch lên.

Bệnh viện Nhân dân Một thành phố Thanh Thành.

Lúc , Cố Ngôn thầy Vương, chủ nhiệm khối lớp 11, đưa đến bệnh viện, khi bác sĩ xử lý vết thương, tỉnh giường bệnh

Ý thức của vẫn còn mơ hồ, nhưng cũng đủ để rõ cuộc trò chuyện giữa hai bên cạnh.

Thầy Vương bác sĩ mặt, phần ngại ngùng hỏi:

“Bác sĩ, học sinh của ... chỗ đó của nó sẽ ảnh hưởng gì chứ?”

cũng là con trai, nếu chỗ đó thương nghiêm trọng, ảnh hưởng đến cuộc sống thì chuyện hôm nay đúng là khó giải quyết.

Nghe , bác sĩ liếc thầy Vương, trả lời một cách lảng tránh:

“Cha của em ?”

Thầy Vương hiểu ý, đáp:

“Họ đang đường đến.”

Nói xong, thầy Vương ngẩn một lúc, đó dùng ánh mắt thể tin nổi vị bác sĩ đang mang vẻ mặt khác lạ, lắp bắp :

“Ý… ý bác sĩ là… em …”

Câu thầy Vương dám , nhưng bác sĩ phụ trách của Cố Ngôn khẽ gật đầu, xác nhận suy đoán trong lòng ông.

lúc , cha của Cố Ngôn nhận cuộc gọi thông báo cũng vội vã chạy tới bệnh viện.

Loading...