[XUYÊN NHANH] HOẠ THUỶ TỪ CHỐI NHẶT BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC - Ba Mẹ Nam Chính Là Bọn Buôn Người - Chương 27
Cập nhật lúc: 2025-06-01 08:42:58
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm hôm nay, Trần Tuyết nhận được một tin nhắn. Ban đầu cô ta không định tin lời xúi giục, nhưng câu nói "Chẳng lẽ chị không muốn biết bạn trai mình thực chất là người thế nào sao?" đã để lại một vết xước sâu trong tim cô ta.
Cuối cùng, sau bữa sáng, cô ta không kiềm chế được mà làm theo lời khuyên ấy: Đội mũ, đeo tai nghe, chuẩn bị kín đáo và đến quán cà phê.
Và rồi cô ta đã nghe thấy... từng câu từng chữ mà Liễu Nam nói.
Từng lời hắn nói giống như những mũi d.a.o sắc nhọn đ.â.m thẳng vào tim cô ta, khiến cô ta không thể chấp nhận nổi.
"Tiểu Tuyết!" Đồng tử Liễu Nam co rút, hoảng hốt.
Trần Tuyết nhìn thẳng vào hắn qua đôi mắt nhòa lệ, môi run run mở ra rồi khép lại, hồi lâu mới thốt thành lời:
"Tức là... anh chưa từng yêu em sao? Tất cả... chỉ là vì công ty của ba em thôi sao?"
"Tiểu Tuyết, nghe anh giải thích." Liễu Nam nôn nóng liếc nhìn Trầm Ngư một cái, không ngờ cô lại làm ra chuyện này.
Nhưng Trần Tuyết giờ phút này hoàn toàn không nghe lọt tai nữa. Cô tiếp tục chất vấn:
"Vậy những gì anh nói với em... rằng ba mẹ anh qua đời vì bệnh... đều là dối trá đúng không? Thực ra... anh là con trai của kẻ buôn người đúng không? Liễu Nam, rốt cuộc có câu nào trong miệng anh là thật không?"
"Không phải vậy đâu, Tiểu Tuyết." Liễu Nam xoay chuyển rất nhanh, gần như lập tức nghĩ ra cách ứng phó.
Hắn đứng bật dậy, nắm lấy vai cô ta, nhìn chằm chằm:
"Xin lỗi... Anh không cố tình lừa em đâu. Anh chỉ sợ... em sẽ khinh thường quá khứ của anh nên mới không dám nói thật."
"Còn về cô ta..." Hắn liếc sang Trầm Ngư, "Những lời anh nói với cô ta khi nãy đều là dối trá. Anh chỉ muốn trả thù thôi. Chính vì cô ta mà ba mẹ anh mới chết. Anh chỉ sợ em hiểu lầm nên mới giấu em."
Vẻ kích động, cùng ánh mắt đầy chân thành của hắn khiến Trần Tuyết trở nên hoang mang.
Dù gì cô ta cũng yêu Liễu Nam nhiều năm... Lời hắn vừa nói khiến cô ta nhen nhóm một tia hy vọng.
Đúng vậy... Dù hắn không thật lòng yêu cô ta, nhưng chắc chắn hắn nhất định không phải loại người ngay cả ba mẹ mình cũng thèm để ý như thế, đúng không?
Trầm Ngư nhìn vẻ mặt rõ ràng đã lung lay của Trần Tuyết, ánh mắt khẽ d.a.o động.
Cô dứt khoát đứng lên, bước tới trước mặt Trần Tuyết, đối diện trực tiếp với ánh mắt cô ta và nghiêm túc nói:
"Tôi nghĩ cô Trần... chắc sẽ không ngờ nghệch đến mức bị mấy câu đường mật của một thằng cặn bã dắt mũi đâu nhỉ? Mấy lời anh ta vừa nói, có thật hay không, chẳng lẽ cô không phân biệt được sao?"
Khoảng cách giữa hai người khá gần, Trần Tuyết thoáng cảm thấy mũi mình ngửi thấy một mùi hương nhẹ dịu thoảng qua. Hương thơm ấy rất đặc biệt, không giống bất kỳ loại nước hoa nào mà cô từng dùng. Ngửi kỹ hơn thì giống như... hương cơ thể tự nhiên của cô gái xinh đẹp trước mặt.
Trần Tuyết không kìm được mà ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đối phương. Làn da trắng trẻo, mịn màng đến mức không thấy một lỗ chân lông nào lại lần nữa hiện rõ trong tầm mắt cô ta.
Cô ấy thật sự quá xinh đẹp - một ý nghĩ bất chợt nổi lên trong lòng Trần Tuyết. Trước kia tuy cô ta đã biết Trầm Ngư đẹp, nhưng trong đầu chỉ đơn giản gói gọn trong hai chữ "xinh đẹp".
Nhưng nhìn một người đẹp từ xa và nhìn một người đẹp ở khoảng cách gần... quả thật là hai trải nghiệm khác nhau. Trần Tuyết nhận ra, khi mình đang ở gần Trầm Ngư thế này, cô ta có thể phần nào hiểu được vì sao đàn ông lại luôn chân thành và nồng nhiệt với những cô gái xinh đẹp.
Cô ta vô thức cắn môi, ý nghĩ vừa nhen nhóm trong lòng chợt d.a.o động.
Một cô gái như vậy... Liễu Nam thực sự nỡ lòng nào trả thù cô sao? Vì Trần Tuyết nhận ra, đến cả người đang mang thân phận "tình địch" như cô ta, khi đối diện với Trầm Ngư cũng không thể nào nảy sinh cảm giác ghét bỏ.
Thậm chí... trong lòng cô ta còn thoáng hiện lên một ý nghĩ nhỏ nhoi: Nếu... nếu cô đứng gần mình hơn một chút nữa, thì có phải mình sẽ càng ngửi rõ được hương thơm ấy không?
Chính ý nghĩ đó khiến mặt Trần Tuyết bỗng tái nhợt. Cô ta không kìm được lùi lại hai bước, tránh xa cô gái như một yêu tinh có thể khiến người khác động lòng ấy.
Trầm Ngư cũng đồng thời lùi lại hai bước khi thấy Trần Tuyết rút lui. Cô mỉm cười, lấy từ trong túi ra hai tờ tiền mệnh giá một trăm nghìn, đặt dưới ly cà phê trước mặt mình.
"Hai người cứ tự nhiên, tôi còn việc nên đi trước."
Cô bước vài bước ra ngoài, rồi chợt dừng lại, xoay người nhìn Trần Tuyết, điềm tĩnh nói:
"Tôi nói đến vậy là đủ rồi, mong cô Trần có thể tỉnh táo một chút, đừng lãng phí lòng tốt của người khác."
Nói xong câu đó, cô không quay đầu lại mà rời khỏi quán.
Trần Tuyết đứng ngẩn người, nhìn theo bóng dáng uyển chuyển rời đi của cô gái ấy, trong lòng bất chợt dâng lên một cảm giác... hụt hẫng chẳng đúng lúc chút nào.
Bên cạnh, Liễu Nam thấy Trần Tuyết ngây người thì cuống lên, sợ cô ta thật sự bị Trầm Ngư làm cho lung lay, liền vội vàng lên tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/ba-me-nam-chinh-la-bon-buon-nguoi-chuong-27.html.]
"Tiểu Tuyết, em đừng nghe cô ta nói bậy. Cô ta chỉ đang cố tình phá vỡ quan hệ của chúng mình thôi."
Giọng hắn vẫn trong trẻo dễ nghe như mọi khi, nhưng Trần Tuyết bây giờ nghe lại, chỉ cảm thấy một nỗi bực bội khó tả dâng lên trong lòng.
Cô ta nhắm mắt bình tĩnh lại, và ngay sau đó, đột nhiên mở mắt ra, cầm lấy ly cà phê Trầm Ngư chưa uống một giọt nào lúc nãy, tạt thẳng vào người người đàn ông đang không ngừng bôi nhọ Trầm Ngư.
"Tiểu Tuyết..." Liễu Nam không thể tin nổi. Hắn đứng ngây ra, không dám tin Trần Tuyết lại làm vậy với mình.
Cà phê nâu từ mái tóc đen được hắn vuốt keo kỹ càng hôm nay chảy xuống, nhuộm bẩn cả bộ vest trắng tinh.
Trần Tuyết lúc này mới nhận ra: Liễu Nam hôm nay đã tỉ mỉ ăn mặc, chỉn chu từ đầu đến chân.
Hình ảnh đó lập tức mâu thuẫn gay gắt với lời hắn vừa nói rằng mình chỉ đóng kịch để trả thù Trầm Ngư.
Dù từng yêu hắn đến mức nào, Trần Tuyết cũng hiểu rõ con người hắn: Liễu Nam vốn khinh thường phải giả vờ trước những người hắn căm ghét.
Lời Trầm Ngư nói trước khi rời đi như vẫn văng vẳng bên tai cô.
Trần Tuyết cúi đầu, lạnh lùng nói:
"Chia tay đi."
Trầm Ngư nói đúng. Cô ta thật sự nên tỉnh táo lại.
Một cô gái được cha nuôi nấng nâng niu từ bé như Trần Tuyết, đâu cần phải sống c.h.ế.t vì một người đàn ông như vậy?
Huống chi, người đàn ông đó còn từng bày tỏ ý định nhòm ngó tài sản của ba cô ta.
Trần Tuyết không buồn để ý đến vẻ mặt sững sờ của Liễu Nam nữa. Dưới ánh mắt soi mói của những thực khách trong quán, cô ta quay người rời đi như một nàng công chúa kiêu hãnh.
Sau khi hai "nữ chính" của vở kịch này đều rời khỏi, quán cà phê mới bắt đầu náo động hẳn lên. Khách trong quán xì xào bàn tán không ngừng. Thỉnh thoảng lại có người liếc nhìn Liễu Nam - kẻ đang trông thật thảm hại - rồi quay sang bạn mình thì thầm những lời khinh bỉ.
Qua cuộc cãi vã của ba người, mọi người cũng đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra:
Chàng trai nghèo quen với cô gái nhà giàu, vừa thèm khát tài sản của cô ta, vừa muốn giữ người yêu cũ làm bồ nhí.
Kết quả bị chính cô bạn gái cũ tốt bụng vạch mặt, còn gọi cả bạn gái hiện tại đến chứng kiến.
Phải nói rằng, sức mạnh của những người thích hóng drama thật đáng kinh ngạc. Dù không biết hết toàn bộ sự thật, nhưng những gì họ đoán được... cũng đã gần đúng với thực tế rồi.
Lúc này, trong đội nhân viên của quán, một cô gái mặt tròn bị đồng nghiệp đẩy ra, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Cô hỏi bằng giọng lạnh lùng: "Anh cần khăn lau không ạ?"
Nếu như trước đây cô gái mặt tròn còn rung động trước vẻ ngoài điển trai, lịch lãm của Liễu Nam, thì giờ đây cô chỉ thấy bản thân của mười phút trước thật mù quáng, lại có thể để ý đến một kẻ giả tạo như vậy.
Không chỉ lừa dối tình cảm của cô gái ngây thơ, hắn còn dám âm mưu chiếm đoạt cả gia sản nhà người ta.
May mà cô gái xinh đẹp như tiên nữ kia có tấm lòng tốt. May hơn nữa là cô tiểu thư nhà giàu xuất hiện sau còn đủ tỉnh táo, không để bị tên cặn bã này tiếp tục lừa gạt.
Ánh mắt khinh bỉ của mọi người trong quán khiến Liễu Nam không thể chịu đựng nổi. Hắn đứng đó, như thể quay về thời điểm ba năm trước, khi hắn xuất hiện trong toà án thẩm vấn ba mẹ mình. Lúc ấy, những người dân đến xem phiên tòa đều nhìn hắn bằng ánh mắt y hệt bây giờ.
Họ nói: "Nhìn kìa, đó chính là đứa con do hai kẻ buôn người sinh ra. Mỗi đồng tiền nó tiêu đều thấm m.á.u và nước mắt của những đứa trẻ bị bắt cóc bán đi."
Liễu Nam vội vã cúi đầu, cố xua đi những ký ức đau khổ trong đầu. Hắn cầm lấy khăn mà nhân viên đưa, lau qua mái tóc, rồi bước nhanh về phía cửa quán cà phê để rời đi.
Nhưng hắn chưa đi được bao xa thì phía sau lại vang lên tiếng gọi vội vã.
"Anh ơi, anh chưa trả tiền!" Cô nhân viên mặt tròn tức giận đuổi theo, trông hệt như đang bắt một kẻ định "ăn quỵt".
"Cô khách vừa nãy chỉ trả tiền phần của mình thôi. Còn phần của anh vẫn chưa thanh toán đâu."
Món cà phê đặc biệt của quán bọn họ cũng chẳng rẻ, đúng hai trăm tệ một ly.
Liễu Nam nghe vậy thì dừng lại, lúng túng móc ví ra, lấy hai trăm tệ ném cho cô gái mặt tròn, sau đó đen mặt bỏ đi.
Hắn chưa bao giờ phải chịu nhục như thế này.
Nhưng Liễu Nam nhanh chóng nhận ra, sự nhục nhã lần này vẫn chưa kết thúc.