Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

[XUYÊN NHANH] HOẠ THUỶ TỪ CHỐI NHẶT BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC - Ba Mẹ Nam Chính Là Bọn Buôn Người - Chương 25

Cập nhật lúc: 2025-06-01 07:55:24
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ đến khi hai người rời đi xa rồi, phòng thư ký mới lại xôn xao bàn tán.

"Cô Trần đúng là rất nghe lời Tổng Giám Đốc." Có người cảm thán.

"Dĩ nhiên rồi! Nếu mình là cô Trần, có một người bạn trai vừa giỏi lại đẹp trai và còn yêu mình như thế, mình cũng sẽ nghe lời anh ấy thôi."

Vài người lại tiếp tục bàn tán đầy ngưỡng mộ một lúc lâu, rồi mới thôi và quay trở lại làm việc của mình.

Trầm Ngư ngồi vào chỗ, khẽ nhướng mày. Phải thừa nhận rằng hình tượng mà Liễu Nam dựng nên lần này quả thực không tệ chút nào.

[Hắn vốn là người đàn ông tuyệt vời nhất thế giới này, ký chủ bỏ lỡ hắn chính là tổn thất của ngươi đấy.]

Giọng nói buồn bã của hệ thống truyện ngọt vang lên trong đầu cô.

[Nếu ký chủ hối hận, bây giờ vẫn còn kịp đấy. Ngươi cũng nhìn ra rồi mà, Liễu Nam vẫn chưa quên được ngươi đâu. Dù ngươi đã gián tiếp hại c.h.ế.t cha mẹ hắn, nhưng hắn vẫn yêu ngươi. Một người đàn ông như vậy, chẳng lẽ ngươi không hề rung động chút nào sao?]

Trầm Ngư nhắm mắt: [Ta xin đính chính lại, cha mẹ hắn không phải do ta hại chết, mà là họ tự làm tự chịu. Còn về đàn ông…]

Hừ, đàn ông là thứ không thể dựa vào nhất trên đời này. Cảm giác an toàn của cô chỉ có thể đến từ chính thực lực của bản thân.

Nói xong, cô không thèm để ý đến hệ thống nữa, nhưng cũng không chặn hệ thống lại, chỉ để mặc nó tiếp tục lải nhải trong đầu cô.

Vài ngày tiếp theo trôi qua, mỗi ngày Trầm Ngư đều nhìn thấy Liễu Nam cùng cô gái tên là Trần Tuyết kia tay trong tay bước vào văn phòng, rồi hai người ở trong đó cả ngày. Đến tối, trước khi mọi người tan làm, họ lại nắm tay nhau rời đi.

Có khi, Trầm Ngư còn thấy môi cô gái kia hơi sưng đỏ, rõ ràng là vừa bị hôn.

Nhưng cô chỉ lạnh lùng quan sát mọi thứ xảy ra, còn ánh mắt lén lút của Liễu Nam mỗi lần hai người họ đi ngang qua phòng thư ký thì lại càng bị cô làm như không thấy.

Điều khiến mọi người trong công ty bất ngờ hơn là lần này Trần Tuyết ở lại công ty mấy ngày liền mà không rời đi.

Có người từng nói chuyện với Trần Tuyết trước đó, tò mò hỏi thăm tình hình. Sau đó, người này quay lại và kể với mọi người rằng Trần Tuyết đã tốt nghiệp sớm nhờ thành tích xuất sắc ở trường, nên dạo này cô ta sẽ ở bên bạn trai nhiều hơn.

"Tối nay tan làm mọi người đừng vội về nhé, tôi mời mọi người ăn lẩu!"

Hôm đó là thứ Sáu, khi ai nấy đều đang háo hức mong chờ cuối tuần thì Trần Tuyết trong bộ váy hồng, trang điểm như một cô công chúa nhỏ tươi cười thông báo với mọi người.

"Là đi ăn ở Tước Thượng Tiên à?" Có người tính cách sôi nổi lập tức hỏi.

Tước Thượng Tiên là quán lẩu mới mở gần công ty vài ngày nay. Nghe nói bên trong trang trí rất sang trọng, phục vụ và đồ ăn cũng tuyệt vời. Tất nhiên, dịch vụ tốt đồng nghĩa với giá cả cũng cao ngất ngưởng.

Thật ra mọi người không phải không chi trả nổi, nhưng ăn một bữa ở đó thì cả tháng sau chắc phải cắt giảm mọi cuộc vui khác.

Nếu là phải tự bỏ tiền thì có vẻ hơi phí, nhưng nếu có người mời, vậy thì chẳng ai từ chối cả.

"Đúng rồi, là Tước Thượng Tiên." Trần Tuyết mỉm cười rạng rỡ. "Vì vậy mọi người nhất định phải nể mặt tôi đấy, ai cũng phải đi nhé!"

"Yên tâm đi, cô Trần, bọn tôi nhất định sẽ đi!"

Người đẹp đã mở lời, lại còn mời đến một nơi mà mọi người thường ngày tiếc tiền không dám vào, nên ai nấy đều cười vui vẻ mà đồng ý.

Trầm Ngư vốn chẳng hứng thú gì với lẩu, hơn nữa cô biết chắc rằng Liễu Nam sẽ đi cùng Trần Tuyết, nên cô lại càng không muốn đi.

Thế nhưng khi cô đang định mở miệng từ chối, thì Trần Tuyết bỗng quay đầu nhìn về phía mấy người ở phòng thư ký.

"Các chị thư ký cũng nhất định phải đi nhé." Giọng nói có vẻ như đang nhắm đến mấy chị lớn tuổi hơn xung quanh Trầm Ngư, nhưng ánh mắt thì lại dừng thẳng trên người cô.

Ai cũng nhìn ra cô ta đang nhắm tới ai.

Ngay lập tức, một đồng nghiệp phía sau Trầm Ngư len lén huých nhẹ vào lưng cô, rồi vui vẻ đáp lời: "Cô Trần yên tâm, phòng thư ký chúng tôi tối nay không thiếu ai đâu."

Nghe vậy, Trần Tuyết mới hài lòng gật đầu, rồi thu lại ánh nhìn.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ta đã cảm thấy bị Trầm Ngư đe dọa. Mặc dù Liễu Nam đã giải thích rằng cô gái này là thực tập sinh do trường cử đến theo hợp đồng ba bên với công ty của ba cô ta, nhưng trong lòng Trần Tuyết vẫn không thể thấy dễ chịu nổi.

Có lẽ là bản năng chiếm hữu của một người con gái đối với bạn trai mình. Dù rằng khí chất hai người khá giống nhau, nhưng Trầm Ngư lại đẹp hơn cô quá nhiều.

Huống chi, bạn trai cô là Liễu Nam, vừa đẹp trai vừa giỏi giang, rất được các cô gái yêu thích. Trước đây khi còn học đại học, xung quanh Liễu Nam đã có vô số người theo đuổi. Việc Trần Tuyết có thể ở bên hắn thực ra có liên quan rất lớn đến khí chất dịu dàng của cô.

Liễu Nam từng nói với cô rằng, anh thích nhất là kiểu con gái dịu dàng và ngoan ngoãn như cô.

Mặc dù Trần Tuyết không cho rằng Liễu Nam sẽ phản bội mình, nhưng cô lại nghĩ: Lỡ như có người khác chủ động theo đuổi hắn thì sao?

Vì vậy, sau mấy ngày suy nghĩ, cô quyết định nhân cơ hội này khẳng định chủ quyền của mình với Liễu Nam trước mặt tất cả mọi người trong công ty.

Mà Trầm Ngư khi nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Tuyết thì cũng đoán ra được cô ta định làm gì. Cô chỉ nhếch môi cười, không nói gì thêm và cũng không từ chối.

Giờ tan làm đến rất nhanh, mọi người theo sự dẫn dắt của Trần Tuyết cùng nhau rời công ty.

Vì quán lẩu Tước Thượng Tiên ở khá gần công ty, nên mọi người quyết định đi bộ đến đó.

Trần Tuyết đã đặt trước một phòng riêng gồm năm bàn ghép lại.

Lần này, ngoài một nhân viên cũ đã xin nghỉ từ trước, thì hầu như toàn bộ công ty đều đi. Tính luôn cả Trần Tuyết và Liễu Nam thì tổng cộng có 48 người.

Cô nhân viên lễ tân mặc sườn xám cách tân, đi giày cao gót, dẫn mọi người vào phòng riêng.

Trong phòng có tổng cộng năm bàn, mỗi bàn tiêu chuẩn mười người. Trưởng phòng nhân sự Vương sau khi vào đã chủ động sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người.

Mỗi phòng ban ngồi riêng một bàn, như vậy vừa quen thuộc, vừa dễ trò chuyện.

Trầm Ngư và mấy thực tập sinh ngồi cùng nhau.

Cuối cùng, ngoại trừ bàn của Trần Tuyết chỉ có tám người, thì các bàn còn lại đều đủ mười người. Một sự sắp xếp rất hợp lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/ba-me-nam-chinh-la-bon-buon-nguoi-chuong-25.html.]

Nhưng đúng lúc này, Trần Tuyết lại che miệng cười khẽ:

"Ít người quá ăn uống chẳng thấy vui gì cả."

Cô quay đầu nhìn Trầm Ngư, ánh mắt mang theo ẩn ý sâu xa:

"Trầm Ngư… Em tên là Trầm Ngư đúng không? Em qua đây ngồi với chị nhé. Chị chưa từng thấy cô gái nào xinh như em đâu."

Trần Tuyết lớn tuổi hơn Trầm Ngư vài tuổi.

Vừa dứt lời, trưởng phòng Vương đã nhanh chóng hiểu ý, lập tức bước đến bên cạnh Trầm Ngư, kéo cô đến bàn của Trần Tuyết.

Trầm Ngư liếc nhìn Trần Tuyết, trong ánh mắt của cô ta chứa đầy vẻ khoe khoang, nhưng cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống.

Những người khác cũng bắt đầu cười nói và gọi món.

Rất nhanh sau đó, Trầm Ngư đã hiểu lý do vì sao Trần Tuyết nhất định muốn cô ngồi cùng bàn.

"A Nam ơi, anh ăn cái này đi, ngon lắm đó."

"A Nam ơi, em muốn ăn con tôm kia, anh bóc giúp em được không?"

"A Nam ơi, cái này tươi lắm nè, để em đút anh nhé."

Sau khi các món ăn được nấu chín trong nồi lẩu, Trần Tuyết bắt đầu ríu rít chăm sóc Liễu Nam không ngớt.

Cô ta vốn đã xinh đẹp, nay lại mềm giọng nũng nịu với bạn trai khiến người ta vừa thương vừa thích. Không ít đồng nghiệp nam có mặt tại đó cũng thầm ghen tỵ với Liễu Nam.

Ghen tỵ vì hắn có được một cô gái yêu mình hết lòng như vậy.

Còn Liễu Nam, từ đầu đến cuối luôn chiều chuộng Trần Tuyết hết mực.

Cô ta muốn đút hắn ăn thì hắn há miệng, cô ta muốn hắn bóc tôm thì hắn cũng chẳng ngại dầu mỡ làm bẩn tay.

Ai nhìn vào cũng cảm thấy hai người này đúng là cặp đôi hạnh phúc.

Trầm Ngư lẽ ra cũng sẽ nghĩ vậy, nếu như cô có thể bỏ qua ánh mắt khoe khoang chủ quyền thỉnh thoảng của Trần Tuyết và ánh nhìn như vô tình mà dường như lại cố ý của Liễu Nam khi vừa bóc xong tôm cho Trần Tuyết.

Trầm Ngư nhướng mày: Hai người này đúng là trời sinh một cặp.

Hành động của Trần Tuyết không hề che giấu, nên dần dần những người khác trên bàn cũng bắt đầu nhận ra có điều gì đó bất thường. Có người âm thầm liếc nhìn qua Trầm Ngư rồi lại nhìn hai người kia, ánh mắt xoay chuyển một lúc rồi tiếp tục im lặng ăn uống.

Một lúc sau, trên bàn chỉ còn lại giọng nũng nịu của Trần Tuyết và tiếng đáp lại đầy chiều chuộng của Liễu Nam.

[Ký chủ, trong lòng ngươi thật sự không có chút suy nghĩ gì sao?] Hệ thống truyện ngọt lên tiếng.

[Ngươi xinh đẹp hơn Trần Tuyết nhiều. Nếu ngươi ở bên Liễu Nam, chắc chắn mọi người sẽ ghen tỵ với ngươi giống như bây giờ họ ghen với Trần Tuyết.]

Trầm Ngư vẫn không thèm đáp lại hệ thống, chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn xong bữa cơm mang bầu không khí kỳ quặc này.

Còn Trần Tuyết, khi thấy biểu hiện của Trầm Ngư như vậy, sự cảnh giác trong lòng cô ta cũng bớt đi nhiều.

Tất nhiên, cô ta vẫn âm thầm tính toán: Vài ngày nữa phải tìm cớ chuyển Lâm Trầm Ngư sang bộ phận khác.

Cho dù đối phương hiện tại chưa hề có dấu hiệu nào thích thú với Liễu Nam, nhưng việc để một cô gái xinh đẹp như vậy ở bên cạnh hắn vẫn khiến Trần Tuyết cảm thấy không yên lòng.

Khi mọi người đã ăn uống no nê, bên ngoài quán lẩu trời cũng đã tối hẳn.

Trầm Ngư lấy điện thoại ra xem giờ, trên màn hình hiện đúng 10 giờ tối.

Trưởng phòng nhân sự Vương đang đứng bên ngoài sắp xếp xe taxi. Vì có vài đồng nghiệp nam đã uống quá chén, lúc này đi đứng không nổi, nên chị ta phải gọi vài chàng trai tỉnh táo đưa những người say này về nhà.

Còn Trầm Ngư và ba cô gái khác thì cùng sống ở ký túc xá, nên cuối cùng được ghép chung vào một chiếc taxi.

Xe vừa lăn bánh, Triệu Linh Linh không nhịn được cảm thán:

"Con nhà giàu đúng là khác thật đấy! Các bạn đoán xem tôi vừa nghe được gì? Bữa ăn hôm nay của chúng ta đó, hết tận hai vạn tệ, hai vạn đó nha!"

Trong thời buổi mà mức lương phần lớn vẫn chỉ hơn một nghìn, thì hai vạn đúng là con số rất lớn.

Lâm Tiêu liếc nhìn Trầm Ngư, rồi tiếp lời:

"Người ta có tiền thì cũng là chuyện của người ta, có liên quan gì đến chúng mình đâu."

Triệu Linh Linh bĩu môi, lẩm bẩm:

"Mình có nói là liên quan đâu, chẳng qua là thấy ghen thôi mà."

Nhà cô cũng không khá giả gì, ngày thường rất tiết kiệm, cho nên giờ nhìn người ta chỉ cần vung tay là tiêu sạch hai vạn, thật sự thấy ngưỡng mộ không thôi.

Lâm Tiêu hừ nhẹ một tiếng rồi không nói thêm nữa. Trong lòng cô vốn đã không ưa gì Trần Tuyết. Nhất là lúc Trần Tuyết cứ nhất định bắt Trầm Ngư phải ngồi ăn cùng bàn.

Lâm Tiêu nhìn ra được trong mắt Trần Tuyết là sự đố kỵ và cảnh giác với một cô gái trẻ xinh đẹp.

Hơn nữa, nhìn cái cách cô ta cố tình thể hiện tình cảm với Liễu Nam trước mặt Trầm Ngư, cứ như sợ cô  sẽ có mối quan hệ gì với Liễu Nam, khiến Lâm Tiêu càng thêm khinh bỉ.

Trầm Ngư nhà cô đâu thèm liên quan đến thằng đó chứ.

Lâm Tiêu vốn đã chẳng có thiện cảm gì với Liễu Nam, con trai của một kẻ buôn người.

Taxi nhanh chóng dừng lại dưới ký túc xá mà công ty thuê cho nhân viên. Trầm Ngư cùng Lâm Tiêu và hai cô gái khác chào tạm biệt nhau rồi ai nấy trở về phòng của mình.

Đêm ấy trôi qua yên bình.

Loading...