Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

[XUYÊN NHANH] HOẠ THUỶ TỪ CHỐI NHẶT BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC - Ba Mẹ Nam Chính Là Bọn Buôn Người - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-06-01 03:24:46
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, cuộc sống của Trầm Ngư lại dần trở về bình ổn. Dù diễn biến đã hoàn toàn lệch khỏi cốt truyện gốc, hệ thống truyện ngọt vẫn chưa có dấu hiệu muốn đưa cô tới thế giới tiếp theo.

Trầm Ngư cũng không vội. Cô ở nhà tĩnh dưỡng suốt hai tháng, sau đó được Tần Hải Lan đưa đến Đại học Thanh Thành tiếp tục học tập.

Lần này, Trầm Ngư thực sự nghiêm túc tiếp thu kiến thức khác biệt giữa thế giới này và Thương Lan giới.

Thế giới trước kết thúc quá nhanh, cô chỉ kịp hiểu sơ qua hệ thống sức mạnh nơi đó. Còn lần này, cô có thời gian để học tiếp những gì còn dang dở.

Còn việc rời khỏi thế giới này, cô không hề sốt ruột. Bởi vì cô biết, khi có hệ thống, cơ hội này sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Và quả nhiên đúng như cô dự đoán.

Khi Trầm Ngư đến thế giới này, nguyên chủ mới chuẩn bị bước vào năm hai đại học. Lần tiếp theo cô gặp lại Liễu Nam là vào học kỳ hai năm tư, khi cô thực tập bên ngoài trường.

Chuyên ngành của nguyên chủ là Quản Trị Kinh doanh, công ty cô thực tập là đơn vị hợp tác ký hợp đồng với trường.

Lâm Tiêu cùng thực tập chung công ty với Trầm Ngư. Hôm đó, hai người đang ăn trưa tại một quán ăn nhỏ gần công ty.

Thì một chàng trai mặc vest chỉnh tề, gương mặt điển trai bỗng nhiên xuất hiện, ngồi xuống đối diện Trầm Ngư.

Hắn bình thản nhìn hai cô gái đang ngẩng đầu ngỡ ngàng, rồi khẽ nói: "Lâu rồi không gặp."

Lâm Tiêu nhìn người đàn ông trước mặt. Dù đã gần ba năm nhưng gương mặt ấy cô vẫn nhớ như in. Cô không kìm được nắm c.h.ặ.t t.a.y Trầm Ngư bên cạnh mình.

Trầm Ngư cũng nhẹ nhàng nắm lại tay Lâm Tiêu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Liễu Nam: "Có chuyện gì?"

Liễu Nam im lặng một lúc rồi nói: "Tôi muốn nói chuyện với em một lát."

Trầm Ngư rủ mắt, đáp: "Xin lỗi, tôi còn phải làm việc, không có thời gian."

Liễu Nam nghe vậy khẽ nhếch môi: "Rồi em sẽ có."

Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.

Trầm Ngư nhíu mày khó hiểu, nhưng rất nhanh cô đã hiểu lời hắn nói có ý gì.

Buổi chiều hôm đó, bộ phận Nhân Sự của công ty đến thông báo với cô rằng sếp muốn gặp cô.

Trầm Ngư đi theo đến văn phòng Tổng Giám Đốc, và rồi, cô nhìn thấy Liễu Nam, ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi trong văn phòng chờ sẵn.

Nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương, trong lòng Trầm Ngư còn gì không hiểu nữa?

Chính vì đã hiểu rõ, nên cô càng cảm thấy buồn cười.

Bởi vì mấy ngày trước, cô vừa mới nghe mấy đồng nghiệp trong công ty bàn tán rằng: Công ty này là nơi một ông chủ lớn lập ra để cho con rể tương lai rèn luyện. Họ nói ông chủ đó chỉ có một cô con gái duy nhất, sau này toàn bộ sản nghiệp đều sẽ giao lại cho con gái và con rể. Họ còn nói người con rể được chọn là một nhân tài tốt nghiệp trường danh tiếng, ba mẹ đều mất sớm, nên sẽ ở rể trong nhà ông chủ.

Mấy đồng nghiệp nam thì ghen tị với vận may và cơ hội của người kia, còn mấy đồng nghiệp nữ thì bàn tán không ngớt về việc người đó đẹp trai phong độ cỡ nào.

Khi ấy, Trầm Ngư cũng từng phụ họa vài câu cho có, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng người mà họ đang nói đến lại chính là Liễu Nam.

Theo như cốt truyện gốc, lúc này Liễu Nam lẽ ra đang khởi nghiệp ở Hải Thành. Cũng chính vì thế mà trước đây, khi đi thực tập, Trầm Ngư mới cố ý từ chối lời đề nghị của Tần Hải Lan muốn cô vào công ty mình thực tập, mà tự chọn một công ty nhỏ ở Thanh Thành - nơi cô đang theo học.

Thế mà dù có tránh như vậy, cô vẫn thực tập đúng vào công ty mà Liễu Nam đang quản lý. Điều này không khỏi khiến người ta cảm thán rằng: Sức hút của cặp "nam nữ chính" quả thật mạnh mẽ khủng khiếp.

Tất nhiên, dù Trầm Ngư chính là "nữ chính" trong cốt truyện gốc, nhưng cô lại chẳng cảm thấy đó là điều gì tốt đẹp cả.

Trầm Ngư và Liễu Nam lặng lẽ nhìn nhau.

So với ba năm trước, Liễu Nam bây giờ đã trưởng thành và chín chắn hơn nhiều. Vẻ ngoài vẫn xuất sắc như cũ, xứng đáng với những lời khen ngợi của các đồng nghiệp nữ trong công ty: lông mày rậm, mắt sáng, gương mặt đẹp không thua gì các ngôi sao nam nổi tiếng trên truyền hình hiện nay.

Trầm Ngư liếc nhìn hắn vài lần rồi lên tiếng trước.

"Tổng Giám Đốc, nếu không có việc gì quan trọng thì tôi xin phép trở lại làm việc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/ba-me-nam-chinh-la-bon-buon-nguoi-chuong-22.html.]

Giọng cô thản nhiên như thể người đang ngồi trước mặt mình thật sự chỉ là cấp trên đang gọi cô đến vì công việc.

Một sự lạnh lùng, xa cách đến vô cảm.

Bàn tay giấu dưới bàn của Liễu Nam đột nhiên siết chặt lại thành nắm đấm. Hắn nhìn cô gái trước mặt, trong lòng trào dâng đủ loại cảm xúc phức tạp.

Hắn có hận cô không? Không cần nghĩ ngợi. Có.

Bởi nếu như năm xưa Trầm Ngư ngoan ngoãn kết hôn với hắn, không xúi giục Liễu Thông bỏ thuốc vào đồ ăn của dân làng để chạy trốn, thì có lẽ ba mẹ hắn bây giờ vẫn còn sống bình an, chờ hắn về nhà.

Hoặc nếu sau khi trốn thoát, cô không báo cảnh sát, thì chỉ cần hắn nghiêm khắc với ba mẹ và dân làng, có lẽ họ cũng không đến mức phải ngồi tù.

Hoặc nếu khi cô báo cảnh sát xong, chịu gặp hắn một lần, đồng ý viết thư xin khoan hồng cho ba mẹ hắn, thì họ cũng có thể chỉ bị kết án tù, chứ không đến mức bị xử b.ắ.n như ba năm trước.

Nhưng đó đều là "nếu như". Dù trong lòng Liễu Nam có bao nhiêu kịch bản giả định, thì sự việc đã xảy ra rồi, không thể nào thay đổi được nữa.

Thế nhưng nói rằng trong lòng hắn chỉ có thù hận với Trầm Ngư thì cũng không đúng. Bởi vì ngay khoảnh khắc hắn bất ngờ nhìn thấy cô trong danh sách thực tập sinh công ty, trái tim hắn vẫn không thể kìm được mà rung động vì cô gái còn xinh đẹp, thuần khiết hơn cả ba năm trước.

Hắn vẫn yêu cô. Nhưng cô lại đem tình yêu ấy giẫm nát dưới chân, nghiền thành từng mảnh nhỏ.

Trong ánh mắt của Liễu Nam, không kìm được toát ra vài nét đau đớn.

"Tại sao?" Giọng hắn khàn khàn, hỏi: "Tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?"

Liễu Nam nhắm mắt lại. Cuối cùng, hắn vẫn không thể nhịn được mà thốt ra câu hỏi đã dằn vặt mình suốt ba năm qua.

Trầm Ngư nghe vậy khẽ nhếch khóe môi, cố tình giả vờ không hiểu: "Anh hỏi tại sao gì cơ?"

Liễu Nam ngồi thẳng người, vẻ mặt cũng trở nên lạnh nhạt.

"Năm đó... tại sao lại bỏ trốn? Tại sao lại báo cảnh sát? Tại sao không thể tha thứ cho họ?"

Nghe những lời này của Liễu Nam, cuối cùng Trầm Ngư không thể nhịn được nữa. Cô xoa trán, trên mặt nở một nụ cười chua chát đầy châm biếm.

"Bởi vì họ là bọn buôn người." Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Liễu Nam. "Lý do đó đủ chưa?"

Ánh mắt Liễu Nam d.a.o động. "Nhưng họ đâu có thật sự làm điều gì tổn thương em, đúng không?"

Sau khi hắn về nhà khuyên nhủ ba mẹ, họ đã đối xử với Trầm Ngư rất tốt. Họ không hề làm gì tổn hại đến cô cả, đúng không?

Thậm chí, sau khi biết cô thích món sườn xào chua ngọt, mẹ hắn còn dặn cha đi xuống núi mua sườn tươi về để nấu cho cô ăn.

Trầm Ngư đáp lại: "Họ không kịp làm gì tôi, hoặc là chưa kịp bán tôi cho thằng ngốc Liễu Thông, chỉ có thể nói là tôi may mắn, không phải vì họ tử tế."

"Vả lại... nếu tất cả lỗi lầm đều có thể được tha thứ, thì giờ tôi nói với anh một câu 'xin lỗi', anh có thể xóa bỏ chuyện tôi báo cảnh sát khiến ba mẹ anh bị xử tử khỏi lòng mình không?"

Ánh mắt của cô gái lấp lánh sáng nhìn Liễu Nam, nhưng lời nói ra lại khiến tim hắn không khỏi run lên.

Bỏ qua mọi chuyện...

Hắn cúi mắt xuống, không dám nghĩ sâu thêm.

Trầm Ngư bật cười lạnh, cô đứng dậy khỏi chiếc ghế đối diện Liễu Nam, hoàn toàn không quan tâm trong lòng hắn lúc này đang nghĩ gì.

Chỉ lạnh nhạt để lại một câu:

"Đến chính anh còn không làm được điều đó, vậy sao lại yêu cầu tôi phải làm? Anh không thấy mình thật nực cười sao?"

Nói xong, cô chẳng buồn nhìn Liễu Nam lấy một cái, xoay người rời khỏi văn phòng.

Sau lưng cô, Liễu Nam gần như theo phản xạ mà đứng bật dậy ngay khi cô vừa cất lời. Hắn giơ tay về phía bóng lưng Trầm Ngư, như muốn giữ cô lại.

Nhưng ngay giây sau, khi ý thức được mình đang làm gì, hắn lại bất lực ngồi sụp xuống ghế.

Rõ ràng người đáng hận là cô, người đáng chất vấn cũng là cô, vậy mà tại sao, giờ đây, hắn lại bị cô dắt mũi như thế này?

Loading...