[XUYÊN NHANH] HOẠ THUỶ TỪ CHỐI NHẶT BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC - Ba Mẹ Nam Chính Là Bọn Buôn Người - Chương 21
Cập nhật lúc: 2025-06-01 03:24:43
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Nói đi, trước giờ mấy người đã bán bao nhiêu người rồi? Giờ họ đang ở đâu? Có biết gì về những người mua không?"
Dưới ánh đèn sáng choang, một nữ cảnh sát trong bộ đồng phục chỉnh tề, nét mặt nghiêm nghị, đang nhìn chằm chằm vào Tần Thúy Anh ngồi đối diện.
Hai tay Tần Thúy Anh run rẩy, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Không... không có đâu, đồng chí cảnh sát. Chúng tôi là người lương thiện, sao có thể làm chuyện như vậy được? Chắc chắn là các vị bắt nhầm người rồi."
Lời bà ta vừa dứt thì nữ cảnh sát khẽ nhếch mép, giọng nói đầy khinh bỉ: "Tần Thúy Anh, bà còn không biết à? Chuyện mấy người làm giờ cả nước ai cũng biết hết rồi. Nhân chứng chúng tôi có đầy đủ, ai cũng có thể chứng minh bà từng làm những việc đó. Hơn nữa, những kẻ mua người bị bắt cùng với mấy người đã khai sạch tội trạng của mình rồi. Đồng nghiệp của tôi đã đi đến những nơi chúng khai để giải cứu những cô gái bị bắt cóc."
"Nếu giờ bà thành thật khai báo, sau này còn có thể được khoan hồng, bớt vài năm tù."
Với tư cách là một người phụ nữ, nữ cảnh sát hiểu rất rõ các nạn nhân sẽ phải trải qua điều gì khi bị buôn bán, và cũng hiểu rõ loại tội ác tàn nhẫn này gây tổn thương lớn đến nhường nào. Chính vì vậy, đối mặt với một người phụ nữ như Tần Thúy Anh mà lại đi hại những phụ nữ khác, cô càng thêm phẫn nộ.
"Tiểu Phượng, chú ý lời nói, đừng vi phạm kỷ luật." Viên cảnh sát trung niên ngồi bên cạnh lên tiếng nhắc nhở sau khi cô dứt lời.
"Xin lỗi, là tôi sai." Nữ cảnh sát gật đầu thừa nhận một cách thẳng thắn.
Sau đó, cô lại nhìn về phía Tần Thúy Anh, lạnh giọng hỏi: "Tần Thúy Anh, bà có thừa nhận bà và Liễu Đại Thành đã dùng thuốc mê để bắt cóc Lâm Trầm Ngư, Trương Văn Tĩnh... và những người khác không? Có thừa nhận đã cùng với Lý Tiểu Hổ thỏa thuận bán ba người đó với giá mười vạn tệ không?"
"Tôi..." Trán Tần Thúy Anh đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Trước giờ khi còn đi theo Liễu Đại Thành, việc bà ta làm nhiều nhất chỉ là giả vờ ốm yếu để lừa gạt những cô gái ngây thơ bước lên xe của bọn họ.
Mọi việc trao đổi, thương lượng đều do Liễu Đại Thành lo. Thêm nữa, bọn họ vốn may mắn nên trước giờ chưa từng gặp phải cảnh sát, vì thế tâm lý bà ta yếu hơn nhiều so với những kẻ có "kinh nghiệm" ngồi trong đồn công an.
Lời nữ cảnh sát nói về việc khai báo có thể được giảm nhẹ án đã đánh sập hoàn toàn phòng tuyến cuối cùng trong lòng bà ta.
Tần Thúy Anh nhìn hai viên cảnh sát trước mặt, do dự một lúc rồi run rẩy môi nói: "Tôi nói, tôi sẽ khai hết. Xin các anh chị đừng để tôi phải ngồi tù được không?"
Hai viên cảnh sát liếc nhau, rồi nữ cảnh sát siết chặt cây bút trong tay.
"Vậy thì bắt đầu kể lại quá trình phạm tội của mấy người đi." Cô nói.
Mọi chuyện diễn ra còn dễ dàng hơn cả dự tính của các cảnh sát từ thành phố xuống. Việc Liễu Đại Thành, Tần Thúy Anh và những người dân trong thôn Liễu Gia nhiều năm qua không bị phát hiện, chủ yếu là nhờ vào địa thế hẻo lánh của thôn này. Dù có bắt cóc ai về đi nữa, dân làng cũng chỉ góp tay canh giữ những cậu bé và cô gái bị bắt, chứ chẳng ai có ý định tố cáo họ.
Thêm vào đó, giao thông và liên lạc ở khu vực này vẫn chưa phát triển, điều này đã tạo điều kiện cho nhóm tội phạm này tồn tại và hoạt động suốt bao nhiêu năm.
Giờ đây, khi Trầm Ngư và những người khác trốn thoát, sự việc bị phơi bày trước công chúng, thì cảnh sát cũng không thể nào nương tay. Hơn nữa, ba của Trầm Ngư ở thế giới này - Lâm Kiến Quân - đã tích cực vận động phía sau, nên kết quả xử lý những người trong thôn Liễu Gia nhanh chóng được công bố.
Trong đó, Tần Thúy Anh và Liễu Đại Thành là hai kẻ cầm đầu của đường dây tội phạm này. Trong hơn mười năm, số phụ nữ và trẻ em bị họ trực tiếp hoặc gián tiếp buôn bán lên tới con số khủng khiếp - hơn một trăm người. Trong quá trình buôn bán đó, hai kẻ này còn trực tiếp gây ra cái c.h.ế.t oan uổng cho không ít cô gái. Có một cô bé do có sức đề kháng với thuốc nên đã tỉnh lại sớm sau khi bị chuốc thuốc mê, và vì sợ bị cô bé la hét làm lộ việc, hai người này đã nhẫn tâm bịt miệng g.i.ế.c c.h.ế.t cô bé.
Vì thế, dưới sự vận động của Lâm Kiến Quân, cả hai đều bị tòa tuyên án tử hình - mức án cao nhất.
Còn các anh em của Liễu Đại Thành và tất cả những người trong thôn từng tham gia vào việc buôn bán người cũng bị tuyên án tù từ ba năm đến hai mười năm tùy theo mức độ tham gia.
Trong số đó, Liễu Đại Sơn bị xử phạt nặng hơn vì ông ta thường xuyên giúp Liễu Đại Thành thực hiện hành vi tội ác, lại từng cưỡng bức nhiều cô gái, và là nguyên nhân trực tiếp khiến người thím Hai trên danh nghĩa của Liễu Nam thiệt mạng.
Vì vậy, Liễu Đại Sơn cũng bị tuyên án tử hình giống như vợ chồng Liễu Đại Thành.
Về phần Liễu Nam, hắn không bị liên lụy nhiều trong vụ án này vì sau khi tất cả bị bắt, ba mẹ hắn đã chủ động nhận hết mọi tội danh về mình.
Thêm vào đó, lời khai của những người dân trong làng cũng gián tiếp chứng minh rằng Liễu Nam trước nay luôn ở ngoài học hành, không hề biết đến những việc làm tội ác của ba mẹ mình.
Vì vậy, Liễu Nam chỉ bị tạm giam một ngày, sau đó nhanh chóng được thả ra.
Là người có học, sau khi biết ba mẹ đã nhận tội, việc đầu tiên Liễu Nam làm là bắt tay tìm luật sư nổi tiếng để bào chữa cho họ.
Hắn không còn hy vọng ba mẹ mình được tha, chỉ mong có thể giúp bọn họ giảm nhẹ hình phạt, rút ngắn thời gian thi hành án.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/ba-me-nam-chinh-la-bon-buon-nguoi-chuong-21.html.]
Thế nhưng điều Liễu Nam không ngờ tới là hắn không thể nào tìm được một luật sư nào chịu nhận vụ này.
Có người nghe đến tên ba mẹ hắn liền thẳng thừng từ chối. Có người hôm trước còn đang bàn bạc chuyện phí bào chữa, hôm sau lại viện cớ "bận phiên tòa" để không nhận vụ án.
Nếu chỉ có một người như vậy, Liễu Nam còn có thể cho là trùng hợp. Nhưng khi năm, sáu người luật sư liên tục từ chối với đủ loại lý do kỳ lạ, hắn đã hiểu có người cố tình ngăn cản.
Nhưng hắn không thể xác định được người đó là ai.
Bởi vì vợ chồng Liễu Đại Thành đã gây thù với quá nhiều người, đặc biệt là ba mẹ của những đứa trẻ bị bắt cóc rồi bán đi, nhiều người trong số họ vốn có điều kiện, có thế lực, đủ sức làm được chuyện này.
Còn những người khác căm hận bọn họ thì lại càng nhiều hơn.
Cuối cùng, Liễu Nam đành bất lực chấp nhận ra tòa mà không có luật sư riêng.
Tất nhiên, vì lý do nhân đạo, cơ quan công an vẫn cử luật sư hỗ trợ pháp lý cho vợ chồng nhà họ Liễu.
Nhưng rõ ràng, không phải luật sư nào cũng tài giỏi. Và liệu người đó có thật sự tận tâm bào chữa hay không, thì chẳng ai nói chắc được.
Liễu Nam bất đắc dĩ, lại phải quay về làm phiền các cảnh sát phụ trách vụ án, mong có thể xin được thông tin về Trầm Ngư và những người khác. Hắn nghĩ nếu có thể được họ tha thứ, có lẽ ba mẹ mình sẽ được xử nhẹ hơn.
Thế nhưng, làm sao cảnh sát có thể tiết lộ những thông tin đó cho hắn được?
Cuối cùng, Liễu Nam đành chấp nhận phán quyết của tòa án trong đau đớn.
Vợ chồng Liễu Đại Thành cùng Liễu Đại Sơn bị tuyên án tử hình, thi hành sau một tháng. Dù không thể đối diện nổi, Liễu Nam vẫn ở lại khu vực đó cho tới tận ngày hành hình, chỉ để được gặp ba mẹ lần cuối trước khi rời khỏi thôn Liễu Gia, rời khỏi nơi đó mãi mãi.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi bị xử bắn, Liễu Đại Thành và Tần Thúy Anh vẫn còn la hét rằng họ có nỗi khổ riêng, rằng chính Trầm Ngư đã hạ độc họ, rằng cô cũng nên bị trừng phạt.
Nhưng đối với những cảnh sát chứng kiến buổi hành hình hôm đó, tất cả chỉ là những lời kêu gào vô nghĩa. Ánh mắt họ không chút d.a.o động, chỉ còn lại sự lạnh lùng tuyệt đối.
Không ai thương hại bọn họ cả, dù là dân thường hay những cặp vợ chồng từng bị chúng bắt cóc con cái.
Vì vậy, những lời biện hộ lảm nhảm của họ cũng chẳng ai buồn để tâm.
Tại nhà họ Lâm ở Hải Thị.
Trầm Ngư ngồi trên sofa, dõi mắt nhìn bản tin truyền hình đang phát hình ảnh phóng viên ghi lại cảnh trước nơi hành hình Liễu Đại Thành và những kẻ khác. Trên khuôn mặt cô cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười thật sự mãn nguyện.
Kết cục như vậy mới chính là thứ mà loại người như Liễu Đại Thành đáng phải nhận. Chứ không phải như trong cốt truyện gốc, rõ ràng đã làm tổn thương biết bao nhiêu người, phạm biết bao nhiêu tội lỗi, vậy mà cuối đời vẫn được Liễu Nam đón lên thành phố hưởng vinh hoa.
[Việc này là vi phạm nhân đạo đấy. Dù họ từng bắt cóc ngươi, nhưng những ngày ngươi ở thôn Liễu Gia cũng không bị tổn hại gì đúng không? Vậy mà bây giờ ngươi lại dùng quyền lực của ba mình để khiến họ mất mạng. Ký chủ, ngươi làm vậy có xứng đáng với Liễu Nam không? Đó là ba mẹ hắn, hắn sẽ đau lòng đấy.]
Mấy ngày gần đây Trầm Ngư không chặn hệ thống, nên nó biết rất rõ mọi chuyện đã xảy ra.
Việc Liễu Đại Thành và vợ bị xử tử, hệ thống tỏ rõ thái độ phản đối hoàn toàn. Mỗi ngày nó đều kêu la bên tai Trầm Ngư, mong cô viết thư xin khoan hồng cho hai người đó để họ không bị tuyên án tử hình.
Tất nhiên, Trầm Ngư hoàn toàn phớt lờ những lời càm ràm của hệ thống.
[Với Liễu Nam, bọn họ là ba mẹ. Nhưng với ta và Trương Văn Tĩnh cùng những người khác, bọn họ là kẻ thù. Nhìn bọn họ bị xử bắn, ta mới thật sự cảm thấy hả dạ. Còn suy nghĩ của Liễu Nam, ta việc gì phải quan tâm?]
[Nhưng hắn rất yêu ngươi mà. Hai người còn suýt nữa thì kết hôn rồi.]
[Hừ.] Trầm Ngư khẽ cười lạnh: [Xin lỗi, trong mắt ta, hăn chỉ có năm chữ - "con trai kẻ buôn người". Yêu ta? Ta chỉ thấy ghê tởm. Thật ra cũng có chút đáng tiếc, tất cả tội lỗi lại bị Liễu Đại Thành và Tần Thúy Anh gánh hết.]
Nếu ngay cả chuyện bị bắt cóc cũng có thể bị xóa sạch bằng một chữ "yêu", thì Trầm Ngư cảm thấy cái gọi là "tình yêu" thật sự rất ghê tởm.
Hệ thống câm lặng, nếu như ở thế giới trước nó còn từng nghĩ đến việc cưỡng ép Trầm Ngư hoàn thành nhiệm vụ bằng hình phạt, thì giờ đây sau những gì đã trải qua, ý nghĩ đó hoàn toàn bị loại bỏ.
Giờ đây, điều duy nhất nó có thể làm, là tiếp tục thì thầm bên tai Trầm Ngư những quan điểm của mình, mong một ngày nào đó cô có thể thay đổi cách nhìn. Ngoài điều đó ra, mọi chuyện khác, nó đã bất lực rồi.