[XUYÊN NHANH] HOẠ THUỶ TỪ CHỐI NHẶT BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC - Ba Mẹ Nam Chính Là Bọn Buôn Người - Chương 17
Cập nhật lúc: 2025-05-31 11:18:15
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hiện tại, toàn bộ tài sản của bốn người chỉ còn lại tờ tiền một trăm đồng mà Trầm Ngư tiện tay lấy từ túi của Liễu Nam lúc rời khỏi làng.
Số tiền này hoàn toàn không đủ để họ bắt xe về nhà, nên họ chỉ có thể ở lại đây chờ ba mẹ đến đón.
Trầm Ngư đã quan sát từ trước, biết rằng thời đại hiện tại so với thế giới cô từng sống trước đó lạc hậu khoảng mười năm.
Giao thông vẫn chưa phát triển, thế nên dù đã gọi điện báo tin, mãi đến rạng sáng hôm sau, khi cả bốn người vẫn còn đang ngủ say, ba mẹ của họ mới lần lượt tìm đến được nhà trọ.
Nhân viên quầy lễ tân dẫn mấy cặp vợ chồng trung niên đẩy cánh cửa cũ kỹ ra, liền nhìn thấy bốn cô gái đang ôm nhau ngủ say trên giường.
Bốn cặp phụ huynh đã lo lắng suốt thời gian con mình mất tích, giờ phút này không kìm được mà nước mắt đầm đìa.
Mẹ của nguyên chủ là một người phụ nữ vô cùng đoan trang quý phái, nhưng lúc này khuôn mặt đầy vẻ tiều tụy, rõ ràng là đã nhiều ngày không ngủ yên.
Trầm Ngư vốn ngủ rất nông, nên khi lễ tân mở khóa cửa phòng, cô đã tỉnh dậy.
Tối qua khi nhận phòng, Trầm Ngư đã dặn lễ tân nếu có mấy cặp vợ chồng đến tìm bọn họ thì hãy đưa họ lên phòng.
Chỉ là theo tính toán của cô, những người này phải đến trưa mới tới nơi, không ngờ họ lại đến sớm như vậy.
Rõ ràng sau khi nhận được tin, họ đã lập tức lên đường xuyên đêm đến đây.
"Tiểu Ngư..." Tần Hải Lan tháo kính râm, đôi mắt sưng đỏ nhìn chăm chăm vào Trầm Ngư.
Kể từ khi con gái cùng bạn bè đi du lịch rồi mất liên lạc, mấy ngày nay bà không hề có nổi một giấc ngủ yên. Vì cứ hễ nhắm mắt lại là bà lại mơ thấy con gái ở một nơi xa lạ khóc lóc kêu "Mẹ ơi, cứu con".
Trầm Ngư nhìn người phụ nữ đang vô cùng xúc động trước mặt, ngẫm nghĩ một lát rồi như nguyên chủ từng làm, lao vào vòng tay của bà.
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm." Cô thay nguyên chủ nói ra những lời ấy.
Trong câu chuyện gốc, nguyên chủ bị Liễu Nam nhốt trong thôn Liễu Gia suốt mười năm mới được hắn dẫn ra ngoài tìm lại ba mẹ.
Lúc đó, Tần Hải Lan đã vì quá nhớ thương con gái mất tích mà tinh thần suy sụp, cuối cùng gặp tai nạn xe cộ và qua đời.
Nói thẳng ra, Liễu Nam chính là kẻ thù đã gián tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ của nguyên chủ.
Vì vậy, Trầm Ngư thật sự không thể hiểu nổi tại sao nguyên chủ - hay giờ là cô - lại có thể ở bên một người như thế.
[Đó chỉ là ngoài ý muốn, là tai nạn xe cộ. Do tài xế say rượu nên mới đ.â.m vào xe của Tần Hải Lan, chuyện đó không liên quan gì đến nam chính cả. Ký chủ, xin hãy dừng ngay những suy nghĩ cực đoan này.]
Hệ thống truyện ngọt lên tiếng phàn nàn đầy bất mãn.
Kể từ sau khi Trầm Ngư trốn thoát khỏi thôn Liễu Gia, hệ thống liền luôn tỏ thái độ đầy oán trách, thỉnh thoảng lại lên tiếng phản bác cô vài câu.
Trầm Ngư cụp mắt, vỗ nhẹ lưng Tần Hải Lan - người đang ôm chặt lấy cô - rồi mỉa mai:
[Nếu nguyên chủ không mất tích, sao Tần Hải Lan có thể vì thấy một người có nét giống con gái mình trên mạng mà vội vã lái xe đi tìm?]
[Ngươi đừng có vu khống cho người vô tội.]
[Còn ngươi thì vì tẩy trắng cho Liễu Nam mà bất chấp thủ đoạn. Con trai của một tên buôn người, cho dù nguyên chủ không phải do hắn trực tiếp bắt cóc về, thì những chuyện sau đó cũng đều do hắn góp phần thúc đẩy. Loại người như vậy, sao lại có thể tự cho mình là vô tội?]
Trầm Ngư đầy chán ghét đáp lại hệ thống.
So với việc căm ghét thế giới này, cô càng ghét cả hệ thống hơn. Nếu không vì cái gọi là "khởi động lại thế giới" khi nam chính c.h.ế.t đi, thì cô đã nhân lúc đám người trong thôn Liễu Gia hôn mê mà ra tay xé xác từng người một, bao gồm cả Liễu Nam.
Bởi vì những kẻ đó luôn khiến cô không kiềm được mà nhớ lại quá khứ của mình.
Vì thể chất "lô đỉnh" bị phát hiện, cô đã bị một đám người hèn hạ bắt cóc khỏi vòng tay ba mẹ. Chúng hành hạ, huấn luyện cô đủ kiểu, hy vọng biến cô thành món quà dâng lên các tu sĩ có tu vi cao, để đổi lấy sự bảo hộ.
Còn suy nghĩ của cô thì sao? Không ai quan tâm cả. Dù là đám tiểu nhân đã bắt cóc cô, hay những kẻ đạo mạo giả tạo kia.
Cho nên năm đó, khi cô vừa đạt được tu vi cường đại, điều đầu tiên cô làm chính là băm tất cả những kẻ từng sỉ nhục cô thành vạn mảnh.
Cơ thể Trầm Ngư khẽ run lên vì những ký ức khiến người phẫn nộ ấy.
Tần Hải Lan, đang ôm cô, cảm nhận được sự run rẩy này, trong lòng càng thêm chắc chắn rằng con gái mình đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở trong thời gian mất tích.
Bà nghẹn ngào: "Tiểu Ngư, là lỗi của mẹ. Con nói cho mẹ biết ai đã bắt nạt con, mẹ nhất định sẽ bắt bọn họ phải trả giá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/ba-me-nam-chinh-la-bon-buon-nguoi-chuong-17.html.]
Tần Hải Lan quả thật có tư cách để nói ra câu đó. Bà vốn là nữ doanh nhân nổi tiếng ở Hải Thành, dưới danh nghĩa sở hữu không ít tài sản. Dù chồng bà không giàu bằng, nhưng cũng là nhân viên trong hệ thống công vụ tại Hải Thành.
Lần này con gái mất tích, cả bốn gia đình đều cùng tham gia tìm kiếm, nhưng lực lượng chủ đạo đều do vợ chồng bà tổ chức.
Lúc này, Trương Văn Tĩnh và các bạn cũng vừa khóc lóc trong vòng tay ba mẹ xong, nghe thấy Tần Hải Lan nói vậy, Trương Văn Tĩnh lập tức cúi đầu, hối hận nói:
"Xin lỗi cô Tần, là lỗi của cháu. Là cháu hại Trầm Ngư..."
Cô nghẹn ngào kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra cho các bậc phụ huynh.
Khi nghe đến chỗ mấy cô gái bị bắt đi là vì mềm lòng giúp đỡ người khác, ba mẹ Trương Văn Tĩnh liền bật khóc.
Họ vừa đau lòng, vừa trách mắng:
"Văn Tĩnh, ba mẹ đã dặn con bao nhiêu lần rồi? Con lúc nào cũng quá tốt bụng nên mới bị người ta lừa! Con bé này, con muốn ba mẹ c.h.ế.t vì lo lắng sao?"
Bình thường thì thôi, nhưng lần này còn liên luỵ đến ba cô gái khác, suýt nữa thì bị bán vào nơi rừng sâu núi thẳm, khiến ba mẹ Trương Văn Tĩnh cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Ngồi đối diện, Trương Văn Tĩnh nghe những lời này càng cúi gằm mặt xuống, gần như muốn chôn đầu vào ngực. Trong lòng cô vốn đã đầy tự trách, giờ lại càng xấu hổ không nói nên lời.
Nghĩ lại nếu không nhờ Trầm Ngư đầu óc linh hoạt, biết ứng phó với bọn người kia, thì có lẽ giờ đây cô đã bị bán cho một gã đàn ông không rõ lai lịch nào đó ở nơi khỉ ho cò gáy, lòng cô lại càng nghẹn lại.
Nghe thấy lời ba mẹ Trương Văn Tĩnh, Trầm Ngư lập tức buông vòng tay đang ôm lấy Tần Hải Lan, xoay người nói với họ:
"Chú thím nói vậy là không đúng rồi. Chuyện lên xe hai kẻ buôn người kia là do cả bốn chúng cháu cùng quyết định, không phải lỗi của một mình Văn Tĩnh. Hơn nữa bạn ấy luôn day dứt và cảm thấy có lỗi."
Giọng Trầm Ngư dịu dàng, khiến tâm trạng đang dâng trào của mọi người cũng dần bình tĩnh lại.
Cô tiếp tục:
"Hơn nữa, việc làm điều tốt không có gì là sai cả. Người đáng trách là những kẻ buôn người đã lừa dối, phản bội lòng tốt của bọn cháu, chứ không phải những nạn nhân như chúng cháu, càng không phải là Văn Tĩnh."
Lời vừa dứt, sắc mặt ba mẹ Trương Văn Tĩnh liền hiện rõ vẻ ngượng ngùng.
Trầm Ngư lại khẽ mỉm cười:
"Vì vậy, xin chú thím đừng nói với Văn Tĩnh những lời như vậy nữa."
Cô có thể nhìn ra, hai vợ chồng này thật ra rất thương yêu Trương Văn Tĩnh, chỉ là vì sợ ba gia đình còn lại trách móc con mình nên mới vội vàng đổ lỗi trước để giảm nhẹ áp lực từ người khác.
Bởi vì khi ba mẹ đã tự mắng con mình rồi, thì dù người khác có bất mãn cũng sẽ do dự khi trách móc.
Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Lâm Tiêu và Vương Thuỵ nghe xong lời Trầm Ngư cũng vội vàng lên tiếng phụ họa, khẳng định rằng họ không hề oán trách Trương Văn Tĩnh dù chỉ một chút.
Khi ba mẹ của ba cô gái kia nghe thấy chính con mình cũng nói như vậy, trong lòng dù còn chút bất mãn cũng không tiện nhắc lại.
Mọi người đều rất ăn ý mà tạm gác chuyện này qua một bên, chuyển sang bàn bạc việc xử lý đám buôn người kia.
Phản ứng của Tần Hải Lan đặc biệt gay gắt:
"Những loại người như vậy nhất định phải bị tống hết vào tù. Cả một thôn mà lại làm chuyện tày trời đó, không biết trước đây đã hại bao nhiêu cô gái vô tội rồi!"
Cha mẹ của Vương Thuỵ tiếp lời:
"Tôi có một người bạn làm cảnh sát ở tỉnh đó, chuyến này về tôi sẽ liên hệ với anh ấy, nhất định phải bắt gọn bọn buôn người một lần cho xong."
Hai gia đình còn lại cũng đều gật đầu đồng ý, cùng thảo luận xem có thể nhờ ai giúp đỡ.
Trong thời đại hiện nay, việc bốn gia đình đủ điều kiện tài chính cho con gái đi du lịch cho thấy hoàn cảnh đều không tồi chút nào.
Vì thế, những gì họ có thể làm cũng nhiều hơn người thường.
Trong căn nhà trọ cũ kỹ ấy, các bậc phụ huynh và con cái vừa đoàn tụ, vừa kể nhau nghe nỗi nhớ nhung và những gì đã trải qua. Sau đó, họ cùng nhau trở về Hải Thành.
Dù cả bốn cô gái đều học đại học ở Thanh Thành, nhưng gia đình họ đều sống tại Hải Thành, đó cũng là lý do họ học cùng lớp rồi dần thân thiết với nhau.
Khi vừa lái xe vào Hải Thành, bốn gia đình hẹn nhau thời gian gặp lại sau đó, rồi mỗi nhà tự đưa con gái về nhà mình.