Khi đến gần chiếc rạp dựng lên để tổ chức tiệc cưới hôm nay, Liễu Nam nhìn thấy mấy người đàn ông nằm trong lều bị cởi quần, quần bị vứt sang một bên, chỗ kín m.á.u me đầm đìa, khiến đôi chân hắn cũng không kìm được mà run lên, vô thức lùi lại mấy bước.
Hắn nhìn sang bên cạnh, thấy Liễu Thông cũng đang bị trói giống như mình lúc nãy.
Liễu Nam vội vàng chạy tới cởi trói cho Liễu Thông, lắc gọi suốt một lúc lâu mới khiến Liễu Thông từ từ tỉnh lại.
Vừa mở mắt, Liễu Thông liền vội vã tìm kiếm bóng dáng Trầm Ngư quanh mình. Không thấy người cần tìm, gã lập tức buồn bã nhìn về phía Liễu Nam.
"Nam Nam, thần tiên tỷ tỷ đi đâu rồi?"
"Sao thần tiên tỷ tỷ lại đánh anh?"
Rõ ràng gã đã rất nghe lời thần tiên tỷ tỷ, tại sao thần tiên tỷ tỷ lại bỏ rơi gã?
Liễu Nam lập tức nhận ra sự bất ổn trong lời nói của Liễu Thông.
"Anh nhìn thấy Trầm Ngư rời đi?" Hắn nắm lấy vai Liễu Thông, hỏi.
Liễu Thông bị hắn lắc đến khó chịu, liền gạt tay hắn ra, rồi nói với giọng ngập ngừng: "Thần tiên tỷ tỷ nói anh phải nghe lời, không được nói cho Nam Nam biết."
"Nam Nam là kẻ xấu, cướp vợ của anh. Anh phải nghe lời thần tiên tỷ tỷ để trả thù. "
"Thông Thông sẽ bỏ thuốc độc g.i.ế.c c.h.ế.t các người."
Liễu Thông lảm nhảm những lời vô nghĩa, nhưng tâm trạng của Liễu Nam đã chìm xuống tận đáy.
Trầm Ngư đã bỏ trốn rồi.
Ý nghĩ này hiện lên khiến toàn thân hắn đau nhói.
Tại sao cô lại bỏ đi? Chẳng lẽ hắn đối xử với cô chưa đủ tốt ksao? Cô còn còn xúi giục Liễu Thông đầu độc cả làng.
Sao cô có thể nhẫn tâm như vậy? Đây là mạng sống của cả một ngôi làng cơ mà!
Liễu Nam đau lòng phẫn uất, nhưng biết lúc này không phải lúc để buồn bã.
Trước mắt còn nhiều người bị ngộ độc cần được cứu chữa.
Hắn dặn Liễu Thông trông chừng những người đang bị ngộ độc trong sân, rồi vội gọi điện cho trạm y tế dưới chân núi
Sau đó, Liễu Nam cõng từng người vào trong nhà.
Phát hiện thiếu một số người trong làng, hỏi Liễu Thông mới biết họ đã về trước.
Lo lắng họ có thể gặp nguy hiểm giữa đường, hắn lần theo con đường làng đi tìm.
Quả nhiên, cách làng không xa, hắn đã gặp được nhóm người đó.
Vì số lượng quá đông, Liễu Nam không thể cõng từng người về, đành đặt họ nằm dọc vệ đường.
Trong lúc di chuyển, có không ít người tỉnh lại.
Thấy hắn, họ vội báo tin Trầm Ngư đã bỏ trốn.
Có người không ngừng nguyền rủa bốn cô gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/ba-me-nam-chinh-la-bon-buon-nguoi-chuong-16.html.]
Kẻ đang bị thuốc trừ sâu hành hạ toàn thân đau nhức gào lên:
"Mấy con nhỏ này dám đầu độc chúng ta! Nam Nam, phải báo cảnh sát bắt chúng về, tao sẽ xé xác chúng ra!"
Lời vừa dứt, người này lập tức bị những người khác quát lại:
"Liễu Nhị Ngưu, mày muốn vào tù thì đi một mình, đừng kéo cả làng xuống nước!"
Dù ý thức pháp luật còn kém, dân làng cũng hiểu buôn người là tội nặng.
Bốn người Trầm Ngư đầu độc tuy phạm pháp, nhưng nếu cảnh sát thực sự đến, cả làng chắc chắn cũng không thoát được.
Hơn nữa nói cho đúng thì, người bỏ thuốc cũng không phải Trầm Ngư mà là Liễu Thông.
Đến lúc đó, không biết pháp luật sẽ giải quyết thế nào.
Liễu Nam đứng bên cạnh nghe mọi người tranh cãi, ánh mắt thất thần nhìn về con đường phía trước
Vài tiếng sau, người của trạm y tế cuối cùng cũng khó nhọc leo lên đến nơi.
Vì trước đó Liễu Nam đã báo qua điện thoại rằng đây là vụ ngộ độc tập thể, nên lần này trạm y tế gần núi đã huy động toàn bộ nhân lực, một lúc kéo đến hơn mười bác sĩ và y tá.
Các bác sĩ của trạm y tế vừa giúp dân làng nôn ra, vừa nhíu mày hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao cả làng lại ăn nhầm thuốc trừ sâu thế này?"
Liễu Nam vội vàng lên tiếng trước mọi người để giải thích: "Làng vừa tổ chức tiệc cưới, lúc nấu ăn không cẩn thận đã nhầm thuốc trừ sâu thành gia vị ạ.
Là một sinh viên đại học, Liễu Nam hiểu rõ hơn bất kỳ ai trong làng về hình phạt dành cho tội buôn người.
Vì vậy, hắn tất nhiên không muốn sự việc này bị đẩy đi xa hơn.
Nghe xong, vị bác sĩ sa sầm mặt, quát lên: "Chuyện này mà có thể bất cẩn được sao? May là mọi người ăn phải loại thuốc trừ sâu độc tính nhẹ, chúng tôi còn xử lý được. Nếu là loại độc hơn, qua ngần ấy thời gian, e rằng chẳng còn ai sống sót đâu."
Liễu Nam cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ đáp: "Bác sĩ nói đúng ạ."
Nói xong, hắn chợt nhớ tới mấy người đàn ông trong sân bị cắt mất chỗ kín, ngập ngừng một chút rồi vẫn dặn mọi người hợp tác điều trị với bác sĩ, còn mình thì quay lại trong làng. Hắn phải nghĩ ra lý do cho những vết thương đó, nếu không khi bác sĩ hỏi tới lúc xử lý vết thương thì khó lòng che đậy được.
Cùng lúc đó, về phía Trầm Ngư, sau khi chia tay người phụ nữ đã cho nhóm họ đi nhờ xe đến đây, cô vội vàng đến một cửa hàng tạp hóa gần chỗ xuống xe để mượn điện thoại, gọi cho người thân của mình.
Dựa theo trí nhớ, Trầm Ngư bấm số điện thoại của mẹ nguyên chủ.
Sau vài tiếng chuông, đầu dây bên kia vang lên một giọng phụ nữ đầy mệt mỏi: "Ai đấy ạ?"
Trầm Ngư im lặng một lúc, rồi bắt chước giọng nguyên chủ, nghẹn ngào nói: "Mẹ ơi, là con."
Đầu dây bên kia như đông cứng lại, rồi vang lên tiếng gì đó rơi mạnh xuống đất.
Giọng nói vốn mệt mỏi bỗng trở nên the thé: "Tiểu Ngư! Con đang ở đâu? Trời ơi... Cái con bé c.h.ế.t tiệt này, con đi đâu vậy hả? Làm mẹ lo c.h.ế.t mất!"
Trầm Ngư báo cho mẹ biết vị trí hiện tại của mình rồi nói thêm vài câu an ủi trước khi đưa điện thoại cho ba người còn lại.
Sau khi cả bốn người đều gọi điện xong, Trầm Ngư liền tìm một nhà trọ giá rẻ gần cửa hàng tạp hóa, thuê một phòng cho cả bốn cùng ở.
Hiện tại, toàn bộ tài sản của bốn người chỉ còn lại tờ tiền một trăm đồng mà Trầm Ngư tiện tay lấy từ túi của Liễu Nam lúc rời khỏi làng.
Số tiền này hoàn toàn không đủ để họ bắt xe về nhà, nên họ chỉ có thể ở lại đây chờ ba mẹ đến đón.