Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính! - Chương 90
Cập nhật lúc: 2025-03-01 19:42:07
Lượt xem: 37
"Tốc độ của những người này nhanh thật." Ngụy Thiên nói thầm một tiếng: "Đáng tiếc, người mấy người muốn tìm lại không ở trong trường học."
Tại phòng tiếp khách của Hiệu trưởng, hai người thuộc quân đội và chính trị ngồi đối diện nhau.
Đại diện bên Quân đội là trung tướng Sở Thiên Khoát, ông hừ lạnh một tiếng: "Nguyên bộ trưởng hôm nay rảnh quá nhỉ! Sao vậy? Đến học viện Quân Sự của chúng tôi để giám sát công tác?"
"Không phải hôm nay Sở tướng quân cũng nhàn rỗi sao?" Nguyên bộ trưởng cười hết sức hòa nhã, nói:"Thật ra tôi cũng rất bận, có điều chính phủ Liên Bang của chúng tôi khó khăn lắm mới có một dược tề sư thiên tài, cho nên dù có bận cũng phải đến gặp mặt một chút!"
Sở Thiên Khoát sao lại không rõ suy nghĩ của ông ta? Bên ngoài cười nhưng trong không cười nói: "A! Chính phủ các ông xuất hiện một dược tề sư thiên tài thì tới học viện Quân Sự chúng tôi làm cái gì?"
"Lời này của Sở tướng quân có chút không đúng rồi? Quân chính không phân gia, Liên Minh chính là một nhà!" Nguyên bộ trưởng vẫn cười nói: "Sở tướng quân cũng biết, tôi chính là người phụ trách cục dân chính, cô nhi viện ở Liên Minh đều do tôi quản lý. Nuôi nấng cứu trợ những đứa bé không cha không mẹ tuy là trách nhiệm của chúng tôi nhưng nhìn đứa trẻ nhà mình lớn lên thành tài, chúng tôi cũng cảm thấy vui mừng. Cho nên, tôi tới để đây thăm học sinh ưu tú của cô nhi viện Liên Minh - bạn học Văn Khanh......"
"Có cái rắm!" Sở Thiên Khoát không nhịn được nữa mắng một câu thô tục, mấy người bên chính trị đúng là mấy tên tiểu nhân, nói hai ba câu đã đem con nhà người ta nói thành con nhà mình!
"Lúc người ta không có tiền mua tài liệu huấn luyện sao ông không nói đó là con nhà mình đi? Lúc người ta nghèo đến nỗi không đủ cơm ăn áo mặc, sao ông không tới cửa an ủi? Bât giờ thấy người ta có tiền đồ liền hấp tấp tới cửa lôi kéo làm quen! Tôi nói cho ông biết, không có cửa đâu! Học sinh học viện Quân Sự đều là thuộc quân bộ của tôi! Muốn đào góc tường cũng phải hỏi ông đây có đồng ý hay không!"
Nguyên bộ trưởng cũng không giận, vẫn cười ôn hòa: "Lời này của Sở tướng quân rất không có đạo lý, chọn trường học nào là do học sinh tự mình quyết định, tốt nghiệp đi công tác ở đâu càng là sự tự do của học sinh. Tốt nghiệp học viện Quân Sự cũng có thể đi làm chính trị, cũng như tốt nghiệp đại học Chính Trị cũng có thể đi làm quân nhân, Liên Minh làm gì có quy định nào nói tốt nghiệp học viện Quân Sự thì bắt buộc phải đi làm quân nhân? Chỉ cần trung thành với Liên minh thì công tác ở đâu còn không phải giống nhau sao?"
"Ông!" Sở Thiên Khoát tức đến ngứa răng, nhưng nói không lại ông ta, đúng lúc này, hiệu trưởng Ngụy Thiên tiến vào, Sở Thiên Khoát vội vàng đứng lên hỏi: "Kí túc xá của Văn Khanh ở đâu? Ông dẫn tôi qua một chuyến."
Ngụy Thiên không nghĩ tới Sở Thiên Khoát gấp như vậy, ngay cả nói chuyện hàn huyên một chút cũng không. Ông ta làm sao biết Sở Thiên Khoát vừa bị Nguyên bộ trưởng chọc tức:"Không khéo, Văn Khanh mới vừa xin nghỉ rời khỏi trường học."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-90.html.]
Tuyết Lạc Vô Ngấn
"Đi đâu?"
"Chuyện này tôi cũng không biết."
*
Người đang bị tìm kiếm khắp nơi lại đang ngồi trên phi thuyền tinh tế đi tới tinh cầu bên cạnh. Cô tra được ở trên mạng tinh cầu Arthur này là một tinh cầu có chủng loại thực vật phong phú nhất. Cô có rất nhiều phương thuốc nhưng lại thiếu dược liệu nghiêm trọng nên chỉ có thể tới nơi này thử tài vận may.
Lúc rời thuyền, tiếp viên hàng không còn nhắc nhở cô tiền tuyến cách nơi này rất gần, bảo cô phải cẩn thận. Sau khi cảm ơn mỹ nữ ôn nhu này, Văn Khanh một mình đi tới tinh cầu Arthur.
Khí hậu trên tinh cầu này có chút giống với rừng mưa nhiệt đới, oi bức ẩm ướt, cây cối cao lớn lại tươi tốt. Mới vừa bước vào Văn Khanh đã phát hiện ra một gốc cây thực vật mình đang cần, điều này khiến cô cảm thấy chuyến đi lần này thật không uổng công.
Hơn nữa tín hiệu bên này không tốt lắm, cô đã tắt quang não, ném nó vào trong không gian nên hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị người khác phát hiện hành tung, bởi vậy cô có thể yên tâm sử dụng không gian. Nhưng vì để ngừa vạn nhất, cô không tiến vào mà chỉ lấy đồ ở bên trong ra. Dù sao thế giới này đã xuất hiện nút không gian, tuy rằng cực kỳ hiếm thấy nhưng cũng không phải không có. Cho dù bị người gặp được cô cũng có thể lấy lí do ứng phó qua loa.
Vì vậy Văn Khanh một bên tìm kiếm dược thảo, một bên ăn uống no say, sống sảng khoái qua ngày. Hôm nay cô vừa mới ra khỏi lều trại thì đột nhiên cảm nhận được một hơi thở khác thường.
Văn Khanh nín thở, cẩn thận cảm nhận một phen, bỗng nhiên cô nhìn lên trên cây, nơi đó có một con chim màu xanh lá.
Mắt Văn Khanh sáng lên: "A? Nơi này thế nhưng có yêu thú cấp 5?!"
Phản ứng đầu tiên của cô không phải sợ hãi mà là cảm thấy có lộc ăn! Sau khi rời khỏi Thương Lan giới, cô chưa từng ăn qua con linh thú nào. Thịt của chúng ngon vô cùng, thịt bình thường sao có thể so sánh! Văn Khanh nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm chú chim màu xanh lá trên cây, cười tủm tỉm nói: "Xuống đây."