Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính! - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-03-01 19:39:37
Lượt xem: 33
Dận Đường giật mình: "Ngươi nghe ai nói?".
"Chuyện này ngươi không cần biết, dù sao cũng chắc chắn tám chín phần."
Dận Đề vừa nói vừa cười: "Bát ca, Cửu ca, Thập ca, các ngươi phát hiện cửa tiệm này đầu tiên, hẳn là tìm được không ít đồ tốt đúng không? Các ngươi giấu quá kỹ, sợ chúng ta biết nên không nói cho chúng ta hả..."
Dận Tự á khẩu, có thể nói hắn cái gì cũng không có sao? Phỏng chừng nói ra cũng chẳng ai tin, vậy thì ngậm miệng cho rồi. Dận Tự thật sự vô cùng ảo não, mình vào núi báu mà lại tay không trở về, còn có thể trách ai được? Là hắn có mắt như mù, coi nhẹ cửa tiệm nhỏ kia. Từ lúc bắt đầu, Tề Văn Khanh đã thể hiện mình không bình thường, thậm chí còn nhắc nhở họ bảo thạch là thứ vô dụng nhất, vậy nhưng bọn họ vẫn chọn bảo thạch. Ngay cả lão Thập còn có mắt hơn hắn.
Dận Ngã ngược lại thành thực: "Một ngàn lượng mua một khẩu s.ú.n.g etpigon, đại ca thích, ta đưa cho hắn rồi."
Dận Tường nghe vậy cười: "Ngươi bị Đại ca lừa rồi! Ta nghe nói Đại ca ngoại trừ đại pháo ra còn có một khẩu s.ú.n.g kíp tinh xảo, uy lực bất phàm, tầm b.ắ.n có thể đạt tới ba trăm thước (*)!".
(*) 1 thước = 0,33 m
"Hả?! Thật sự lợi hại như vậy?" Dận Ngã hối hận không kịp, sớm biết như vậy hắn đã không cho Đại ca rồi.
"Không sai đâu, nghe nói khẩu s.ú.n.g kia không tạc nòng (*), không tỏa nhiệt, gần như không có sức giật. Nếu mỗi người sở hữu một cái, cả hỏa khí doanh có thể quét sạch Đại Thanh!"
(*) Ý là nòng s.ú.n.g bị nổ.
Dận Tường cảm thấy hứng thú với s.ú.n.g etpigon nên mới nghe ngóng rõ như vậy, trong lòng lại tiếc nuối vì thần khí này không rơi vào tay hắn.
"Cửu ca, ngươi mua được gì vậy? Nói ra cho đệ đệ ghen tị được không."
Dận Đề hết chuyện để nói, Dận Đường thì tức giận muốn bóp chếc người đệ đệ này! Không phải nó nghe tin hắn chỉ lấy được một đống bảo thạch vô dụng nên đến chế giễu hắn đấy chứ?
Dận Đường lạnh mặt không nói, Dận Đề còn muốn hỏi đến cùng nhưng bị Dận Tường vừa nhìn ra thứ gì đó kéo lại, đúng lúc này, một chiếc xe ngựa khác chặn trước mặt bọn họ.
Dận Tự vén rèm lên: "Là xe ngựa của Thái tử.".
"Nhị ca cản chúng ta làm gì?"
Tuyết Lạc Vô Ngấn
"Không biết, hỏi thử xem!".
Không chờ bọn họ đi xuống, thanh âm của Dận Nhưng truyền tới: "Không cần hành lễ, lão Cửu có muốn lên xe không?".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-42.html.]
Dận Đường trả lời: "Thái tử điện hạ tìm đệ có chuyện gì vậy?".
"Hôm trước ngươi tiến cung tặng cho Nghi Phi nương nương một chiếc hộp nhạc, tẩu tử của ngươi rất thích, bảo cô (*) đi mua thêm một cái giống vậy. Mong Cửu đệ nói cho ta hộp nhạc đó đệ mua ở đâu?" Giọng nói Thái tử ôn hòa lễ độ, không cao ngạo cũng không vênh váo hung hăng.
(*) Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.
Dận Đường hừ lạnh, không định trả lời, bị Dận Tự đẩy một cái mới trầm giọng: "Là cửa tiệm "Chuyên vòi tiền" đối diện Hồng Vận Lâu!".
Thanh âm của hắn có chút lạnh nhạt, Dận Tự sợ Thái tử trách tội vội bổ sung thêm một câu: "Thái tử nhị ca có thể đi trước, huynh đệ chúng ta cũng đang đi đến đó!".
Thái tử cũng không trách tội, thanh âm ấm áp nói tiếng cáo từ. Chờ hắn đi xa, Dận Đường mới lạnh lùng nói: "Đúng là càng ngày càng không chịu nổi Thái tử! Sủng một tiểu thiếp lên tận trời, không thèm ngó ngàng gì đến Thái Tử Phi!".
"Cửu đệ ăn nói cẩn thận! Thái tử thế nào Hoàng a mã tự có suy nghĩ của riêng mình, không cần chúng ta phải nhiều lời."
Tuy Dận Tự nói vậy nhưng sao lại không đồng ý với cách nói của Dận Đường? Thái tử mấy năm nay khiêm tốn lễ độ, hạ mình cầu hiền (*), cung kiệm nhân đức (**), danh tiếng ở trong triều không tồi nhưng chuyện của nữ nhân hết lần này tới lần khác lại không chịu làm rõ ràng. Độc sủng trắc phúc tấn Lí Giai, đuổi Thái Tử Phi tới Phật đường, thật đúng là không biết hắn nghĩ gì, trắc thất nói sủng là sủng, Thái Tử Phi sau này là mẫu nghi thiên hạ, không cho nàng mặt mũi thì hắn lấy cái gì ra để quản lý triều cương?
(*) Hạ mình cầu hiền: thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài.
(**) Cung: cung kính, kiệm: tiết kiệm, nhân: nhân từ, đức: đức chính.
Cũng chính bởi vì đức hạnh của Thái tử có vấn đề nên các huynh đệ mới sinh ra tâm tư bất chính.
Lúc Dận Nhưng tới cửa tiệm của Văn Khanh, thế nhưng lại gặp được người quen: "Lão Tứ cũng ở đây à?".
Dận Chân hành lễ: "Thái tử điện hạ".
Dận Nhưng nâng hắn dậy: "Không cần đa lễ, chẳng phải ta đã nói lúc không có ai cứ gọi ta hai tiếng Nhị ca rồi sao.".
"Lễ không thể bỏ." Dận Chân vẻ mặt nghiêm túc đáp lời.
Dận Nhưng bất đắc dĩ: "Đệ đó, vẫn cứ cứng nhắc như tảng đá vậy! Mà đệ tới đây làm gì? Cũng mua hộp nhạc à?"
"Hộp nhạc?"
"Đúng vậy, lão Cửu tặng Nghi Phi nương nương một chiếc hộp nhạc, tẩu tử ngươi rất thích, nàng hiếm khi yêu thích một thứ gì như vậy, ta đương nhiên muốn khiến nàng vui vẻ." Dận Nhưng cười nói.