Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính! - Chương 36
Cập nhật lúc: 2025-03-01 19:39:26
Lượt xem: 47
"Phụ hoàng, ngài xem, ta mua hạt gạo này với giá một ngàn lượng."
Dận Chân cẩn thận dâng hạt gạo đến trước mặt vua Khang Hi.
Khang Hi mở to mắt nhìn hạt gạo nằm gọn trong bàn tay mình, khóe miệng giật giật.
"Mua một hạt gạo với giá một ngàn lượng?"
"Không phải đâu, còn có cái này nữa, ngài xem đi ạ."
Khang Hi nghe hắn nói không phải phát rồ đi mua một hạt gạo với giá một ngàn lượng mới hòa hãn lại, tiếp nhận sách hắn dâng lên.
"Khủng bố! Vì sao thiếu phụ lại thét chói tai trong đêm tân hôn?"
Trên trán Khang Hi nổi gân xanh.
"Hỗn trướng! Ngươi đây là có ý gì?"
Dận Chân thấy hắn hiểu lầm, vội vàng mở ra nội dung bên trong.
"Phụ hoàng, ngài xem, đây là kĩ thuật gieo trồng để đạt sản lượng ngàn cân một mẫu."
"Sản lượng ngàn cân một mẫu? Lời này là sự thật?" Vẻ mặt của Khang Hi không hề khác Dận Chân lúc mới nghe là bao.
"Nhi tử không dám lừa gạt phụ hoàng, là chủ của cửa tiệm đó nói như thế, thực hư còn phải kiểm chứng."
Khang Hi bình tĩnh lại.
"Nếu đúng là như vậy, thì đây chính là phúc lớn cho Đại Thanh ta!"
Ông tinh tế lật xem từng trang, càng xem càng cảm thấy không thể là giả. Khang Hi từng nghiên cứu về lúa nước, xem nội dung trong quyển kinh thư này càng khiến ông thông suốt hơn, tất nhiên cũng biết mặt chữ bên ngoài là giả, cố gắng đè nén sự khiếp sợ trong lòng, ông phân phó Dận Chân.
"Việc này giao cho ngươi, Hộ Bộ, Công Bộ cùng nhau giải quyết, nhất định phải nghiên cứu thành công kĩ thuật trồng lúa nước ở bên trong."
"Tuân lệnh."
Hôm nay ước chừng là ngày may mắn của Văn Khanh, mới tiễn Dận Chân đi, lại tiếp thêm một vị khách quý khác, vị này quý phái hơn Dận Chân nhiều, quần áo đẹp đẽ quý giá, có tùy tùng đi cùng, trên người bọn họ ẩn ẩn sát khí, chắc hẳn là binh lính.
"Lão thập mua s.ú.n.g etpigon ở chỗ này?" Hắn không chút khách khí, vừa tiến vào liền mở miệng hỏi.
Nàng đương nhiên không bị hắn dọa sợ, cười tủm tỉm nói:
"Hân hạnh chiếu cố bổn tiệm, trước tiên xin giao bạc trước."
Có thể kêu Dận Ngã là lão Thập thì chỉ có thể là các ca ca của hắn, người này một thân sát khí, nếu nàng đoán không sai, người có thể dẫn binh chính là Đại A Ca Dận Thì.
Dận Thì có chút không kiên nhẫn, vẫy tay với đám người phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-36.html.]
"Cho nàng."
Hắn vô tình thấy được Dận Ngã đang thưởng thức một cây s.ú.n.g etpigon tinh xảo, tìm hiểu kĩ mới biết là của nơi này. Dận Ngã thấy hắn có hứng thú với s.ú.n.g etpigon liền đưa cho hắn xem, hắn không ngu ngốc như lão Thập, hàng năm mang binh đánh trận sao không nhìn ra được giá trị của s.ú.n.g etpigon chứ? Quả nhiên, thử một chút liền thấy được uy lực chấn động của cây s.ú.n.g này!
Hắn b.ắ.n thử vào bia - không trượt phát nào! Đường đạn xa hơn s.ú.n.g bình thường ba trăm thước, lực sát thương trong khoảng một trăm năm mươi thước, quả thực có thể lấy đầu của kẻ địch ở phía xa! Chuyện này có thể không làm hắn khiếp sợ sao? Bởi vậy hắn vừa ra khỏi trại tập b.ắ.n đã chạy ngay đến cửa hàng "Chuyên vòi tiền" này.
Văn Khanh thu bạc xong mới nói:
"Ngài nói lão Thập là ai ta không biết, huống hồ, chỗ của ta không tiết lộ tin tức của khách nhân."
"Ngươi!" Dận Thì cau mày quắc mắt, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, hừ lạnh một tiếng, ép xuống hỏa khí, xoay người đi vào trong tiệm.
Hắn dạo một vòng quanh tiệm, mắt nhanh chóng liếc thấy một vật.
"Đây là..." Trong giọng nói không chút che dấu vẻ kinh ngạc và vui mừng.
Văn Khanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chính là vật vừa nãy Dận Chân hỏi nhưng không mua.
"Hồng pháo? Không đúng, nó càng phức tạp hơn!"
Không thể không nói, khứu giác của Dận Đề vô cùng nhạy bén! Hắn như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Văn Khanh.
"Lấy cái này ra, bổn vương muốn nó!"
Hắn tự xưng bổn vương cũng đã thể hiện rõ thân phận của mình, nhưng nàng mặc kệ hắn là ai, chỉ cười nói:
"Hân hạnh được ngài chiếu cố, mười vạn lượng bạc, trước tiên giao bạc ta mới giao hàng!"
Dận Thì tức giận đến mức bật cười.
"Một mô hình thôi mà ngươi đòi tận mười vạn lượng bạc?"
Đúng vậy, trong tủ kính bày ra mô hình đại pháo, nếu là phiên bản thật, cửa hàng nhỏ của Văn Khanh không trưng bày nổi.
Sắc mặt Văn Khanh không đổi, vẫn vô cùng thản nhiên.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
"Không! Không! Không! Đương nhiên không phải chỉ là một cái mô hình. Nếu ngài muốn, đưa tiền trước đã, sau đó ta sẽ nói cho ngài biết."
Dận Thì híp mắt nhìn nàng, ánh mắt lộ ra nguy hiểm, nhưng nàng lại không sợ sệt một chút nào, cuối cùng hắn không thể không thỏa hiệp, phân phó thị vệ đằng sau.
"Hồi phủ lấy mười vạn lượng ngân phiếu!"
Thị vệ lĩnh mệnh rời đi, thời gian không tới một chung trà đã quay trở lại, đặt lên trên quầy một xập giấy dày, Văn Khanh kiểm tra cẩn thận, tiện tay ném vào trong sọt, cao hứng tiếp đón Dận Thì.
"Ta thấy ngài sảng khoái như vậy, cũng không dám làm khó ngài, tới tới tới, ta dẫn ngài đi, đại pháo thật ở trong hậu viện."