Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính! - Chương 31

Cập nhật lúc: 2025-03-01 19:39:16
Lượt xem: 44

"Cho người đi điều tra lai lịch nàng ta. Ta thật muốn biết, dám lấy chúng ta ra đùa giỡn, sau lưng có phải là có Thiên Vương lão tử chống lưng hay không!" Dận Đường lạnh lùng nói.

Ngày hôm sau, Văn Khanh lấy hộp đựng ngân phiếu mười vạn lượng đưa đến phủ Dận Đường. Dận Đường cũng không gây khó dễ, thoải mái đem văn tự cho nàng, còn phái người giúp nàng đi quan phủ lấy giấy chứng nhận.

Có Cửu A Ca đi cùng, tự nhiên mọi thứ đều suôn sẻ, chẳng mấy chốc thủ tục đã hoàn tất. Đằng sau cửa hàng là một căn nhà ba gian. Lần này Văn Khanh không cần tìm chỗ ở mà dọn vào trong ngày luôn.

Lại qua mấy ngày, cửa hàng nhỏ của Văn Khanh lặng lẽ khai trương. Không có tiếng pháo rền vang, không có chiêng trống huyên náo, cũng không mời bất cứ kẻ nào.

Trong phủ, Cửu A Ca rất nhanh thu được tin tức. Bát A Ca và Thập A Ca cũng có mặt. Dận Đường l.i.ế.m môi cười: "Đi, chúng ta đi xem náo nhiệt."

Hồng Vận Lâu của Dận Đường xây dựng ở con phố phồn hoa nhất kinh thành, vị trí mấy cửa hàng đối diện cũng tương tự. Cho nên, tiểu điếm của Văn Khanh mặc dù khai trương khiêm tốn cũng hấp dẫn không ít người. Nhưng những người đi vào, chỉ một lát lại đen mặt đi ra. Ba người Dận Đường vừa đến thì thấy một người phất tay áo rời đi, vừa đi vừa mắng: "Gian thương!"

"Ha, xem ra nàng không chỉ lừa ba chúng ta mà còn lừa người khác nữa!" Dận Ngã có chút hả hê nói.

Dận Đường trừng hắn một cái: "Ngươi bị lừa bịp mà còn ra vẻ tự hào."

Ba người lần lượt đi vào. Sau khi nhìn thấy tấm biển treo phía trên tiểu điếm, bọn họ hết sức kinh hãi bởi vì trên biển viết ba chữ to - CHUYÊN VÒI TIỀN.

Lần đầu tiên thấy có người vô liêm sỉ đến mức này, đem chữ "Chuyên vòi tiền" viết công khai ở bảng hiệu! Không biết nên nói là nàng thẳng thắn hay gian xảo. Ba người khiếp sợ nửa ngày mới bình tĩnh trở lại, đến khi nhìn đến bảng hiệu phía dưới, lại càng cả kinh.

Cửa tiệm được làm bằng lưu ly (*)! Hai khối lưu ly trong suốt cao tám thước rộng sáu thước, bóng loáng vuông vức, ngay cả trong cung cũng chưa bao giờ nhìn thấy khối lưu ly trong suốt to như vậy! Dựa vào hai khối lưu ly này, ba người Dận Đường không thể không cân nhắc lại địa vị của Văn Khanh.

(*) Lưu ly: một thứ ngọc quý ở Tây vực.

Tới gần mới thấy, mỗi tấm lưu ly được dán một hàng chữ, bên trái viết -- có mua hay không cũng phải trả phí vào cửa một lượng bạc! Bên phải viết -- trong ví không có ngàn lượng bạc thì đừng vào!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-31.html.]

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Chả trách nhiều người đen mặt đi ra. Vào cửa phải đưa một lượng bạc, quả nhiên là gian thương! Một lượng bạc đủ cho một nhà ba người bình thường sống được nửa năm, đối với nàng chỉ có thể mua một lần vào cửa. Đây không phải là gian thương sao?!

"Thú vị thật." Dận Đường càng hiếu kỳ với cửa hàng này. Hai quy định ban đầu ngăn chặn đa số người tiến vào, nhưng càng thể hiện rõ ràng ý đồ của nàng không tầm thường. Những người phù hợp với hai quy định trên tất nhiên không phú thì quý, nếu họ đi vào mà không chọn được đồ vật mong muốn, ai có thể chịu đựng lửa giận của bọn họ?

"Đi, vào xem!"

Ba người đẩy cửa bước vào thì thấy có một cái bàn dựa sát vào tường, phía trên bàn có một nữ nhân y phục kì lạ nhoài người múa bút thành văn, thấy có người đi vào cũng không thèm ngẩng đầu: "Hân hạnh được chiếu cố, trước tiên xin giao bạc."

Dận Đường cười nhạo một tiếng: "Gia mà thiếu ngươi mấy lượng bạc?" Nói xong giơ tay ném mười lượng bạc về phía nàng.

Văn Khanh thuận tay cầm lấy, ném vào giỏ trúc dưới gầm bàn, vẫn không ngẩng đầu: "Khách quan nhìn tùy thích. Tất cả đồ vật chỉ được nhìn không được sờ. Nhìn trúng thì lại đây tính tiền."

Thái độ qua quýt khiến Dận Đường đen mặt nhưng Văn Khanh căn bản không nhìn hắn, vẻ mặt này bày ra cũng phí công, hừ lạnh một tiếng rồi quay vào trong tiệm. Dận Tự cùng Dận Ngã đã vào từ trước, đang kinh ngạc cảm thán trước cái tủ làm bằng lưu ly.

Đồ trong tiệm "Chuyên vòi tiền" đều được đặt trong tủ lưu ly, bọn họ muốn xem cũng chỉ có thể nhìn qua lớp lưu ly. Cũng may lưu ly của nàng có độ trong suốt cực cao, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tầm mắt.

Chỉ là, đồ vật bày biện trong ngăn tủ vô cùng kì lạ cổ quái, bọn họ thế nhưng không biết một món nào!

Dận Ngã lén lút kéo tay áo Dận Tự, nhỏ giọng hỏi: "Bát ca, ngươi đọc sách nhiều, học vấn cao hơn ta, huynh biết đây là cái gì không?" Vừa nói vừa chỉ vào một vật dài hai thước, rộng bằng hai ngón tay, phía dưới có tay cầm.

Dận Tự cũng nhỏ giọng trả lời: "Ta không biết."

Quá mất mặt! Bọn họ đường đường là a ca, từ nhỏ đã tiếp nhận sự giáo dục tốt nhất, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, ngoại ngữ cũng được học vài môn, vậy mà không biết bất cứ thứ gì ở trong tiệm này!

Loading...