Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính! - Chương 281

Cập nhật lúc: 2025-03-01 19:54:43
Lượt xem: 19

Cô nhìn lướt qua anh chàng đeo mắt kính đang nói kia, ngoài ý muốn phát hiện anh ta lại là một trong hai cố vấn của Lâm Văn Khanh trong nguyên tác, khó trách có thể dễ dàng phá vỡ viễn cảnh tốt đẹp mà cô đang diễn tả. Cô biết rõ với thực lực của mình hiện tại không đủ sức khiến người khác tin phục, trên trời đâu tự dưng rơi xuống bánh có nhân, Hạ Bích không tin cũng là chuyện bình thường, cô không bắt buộc anh ta phải đồng ý với quan điểm của cô, chẳng qua đối với một số người khác lời nói của cô như đang tiếp thêm cho họ một chút hy vọng, có lẽ sẽ mang lại một số năng lượng hữu ích.

Nghĩ về điều đó, Văn Khanh hơi mỉm cười, nói với Hạ Bích: "Sao anh lại nghĩ không thực hiện được? Không bằng chúng ta đánh cược, đánh cược xem tôi có thể khôi phục được Ninh Thành hay không."

Hạ Bích cau mày, vẻ mặt không ủng hộ: "Không cần lấy loại chuyện này ra để đánh cược, nếu thất bại, hậu quả tôi với cô đều gánh vác không nổi." Mặc dù là đang trong tình cảnh trốn chui trốn lủi, Hạ Bích vẫn duy trì thần sắc phong độ như cũ, quần áo sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, bộ dáng nhanh nhẹn. Trừ bỏ khuôn mặt lộ chút mệt mỏi thì quả thật nhìn không ra chút chật vật nào, chẳng khác gì hạc giữa bầy gà với đám người xung quanh.

"Ninh Thành có số lượng dân cư dày đặc, số lượng tang thi cũng không phải ít. Theo như tôi quan sát, có từ một phần tư đến một phần ba người đã thi hóa, mà con số này còn đang tăng, khả năng Ninh Thành sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Thế nên cách tốt nhất chính là rời đi." Hạ Bích đẩy đẩy mắt kính, vô cùng bình tĩnh phân tích.

"Có lẽ cô rất mạnh, dị năng cũng có chỗ khác lạ, nhưng siêu anh hùng cứu cả thế giới loài người không tồn tại. Tôi không ủng hộ quan điểm của cô, nhưng vô cùng cảm kích cô đã dọn sạch con đường. Vốn dĩ tôi chuẩn bị lái xe ra khỏi thành phố để đến quân khu, chỉ là đường ra khỏi thành phố bị tắc nghẽn nên mới bất đắc dĩ trốn ở chỗ này. Hiện tại cô đã khai thông đường, tôi sẽ tiếp tục đi theo hướng nam. Tôi làm không được hành động chí công vô tư như vậy, nhưng đối với hành động của cô tôi rất là cảm kích, cảm ơn cô. Cuối cùng tôi xin khuyên cô một câu, nên rời đi càng sớm càng tốt."

Sau đó, anh ta lại quay đầu nói với những người khác bên trong siêu thị: "Đồ vật ở nơi này, tôi chỉ lấy một thùng mì ăn liền, một thùng nước, mọi người không có ý kiến gì chứ?"

Bấy nhiêu đồ vật so với cả siêu thị này quả thật không tính là cái gì, do đó không ai có ý kiến gì. Vì thế Hạ Bích liền mang theo hai thùng lương thực nhanh chóng chạy ra ngoài, lái xe rời đi trước khi tang thi kịp phản ứng.

Văn Khanh không nói gì, bất động thanh sắc nhìn anh ta rời đi. Cô thích lối tư duy của anh ta, nhưng có đôi khi quá lý trí cũng chưa chắc là chuyện tốt. Sau đó cô quay đầu nhìn về phía những người còn lại trong siêu thị: " Mọi người muốn đi đâu? Cũng muốn đi quân khu giống anh ta, hay ở lại cùng nhau xây dựng Ninh Thành? Hoặc cũng có thể lựa chọn khác?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, tiện đà thấp giọng thảo luận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-281.html.]

Văn Khanh đứng ở bên ngoài siêu thị, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn người bên trong, mấy tên tang thi đi qua đi lại ngang qua cô, nhưng hoàn toàn không tiếp cận được thân thể cô.

Không bao lâu, trong phòng đã thảo luận ra kết quả, chia làm hai đám, một bên khá đông, một bên chỉ ba người ít ỏi. Phần lớn mọi người lựa chọn rời đi, đi theo Hạ Bích đến quân khu, rốt cuộc mọi người vẫn có lòng tin rất lớn với quân đội. Nhưng bọn họ lại càng hy vọng Văn Khanh có thể xử lý sạch tang thi ở ngoài cửa, thuận tiện cho bọn họ ra ngoài.

Văn Khanh không có ý kiến, quay đầu nhìn nhóm người ít ỏi ấy hỏi: "Mọi người thì sao?"

Một người khoảng chừng hai mươi tuổi, trên mặt đầy mụn có chút thấp thỏm nói: "Chúng tôi ở lại, đi theo cô..."

Văn Khanh vừa lòng cười, anh bạn, thật tinh mắt!

Tuyết Lạc Vô Ngấn

"Có thể đi theo tôi, vậy ra ngoài xử lý sạch tang thi, giúp người khác thuận lợi rời đi."

Nhóm người mập mạp không thể tưởng tượng nổi, một số người khác trên mặt lại biểu lộ sự vui mừng, bọn họ không nghĩ tới cô thực sự nguyện ý giúp bọn họ xử lý sạch tang thi.

Văn Khanh không có ý kiến gì cả, có hại chưa chắc không tốt, nhất thời chiếm tiện nghi chưa chắc đã chiếm được tiện nghi. Bây giờ là lúc tang thi có năng lực yếu nhất, lúc này còn không dám đối mặt vậy thì sau này tang thi tiến hoá, bọn họ còn đường sống à? Huống hồ có cô ở bên cạnh, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không bị thương. Tích lũy dần kinh nghiệm giếc tang thi, sau này tất nhiên có lợi rất nhiều. Cơ hội tốt như vậy, bỏ lỡ rồi sao tìm lại được? Văn Khanh giận không nói ra, nhưng cũng không đi khuyên.

Loading...