Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính! - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-03-01 19:39:09
Lượt xem: 53

Thôi vậy, nàng chỉ cần hoàn thành nguyện vọng của Hứa Văn Khanh là được.

Ước chừng khoảng tám giờ, trời tờ mờ sáng, có điều hoa phường mở cửa muộn, mùa đông lại lạnh, trên đường cũng không có người, Văn Khanh vẫn nằm trên mặt đất, sắp đông cứng đến nơi.

Không bao lâu, Văn Khanh nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, quay đầu nhìn, thì ra là một lão ăn mày bước đi khập khễnh. Hắn cũng nhìn thấy Văn Khanh, bước nhanh hai bước, đôi tay thô ráp sờ sờ khuôn mặt lạnh buốt của nàng, thở dài: "Cha mẹ nhà ai lại nhẫn tâm thế này, đem hài tử ném ra đây giữa trời đông giá rét?"

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Hắn cầm chăn lông quấn chặt người Văn Khanh, nhưng không có ý mang nàng đi: "Nhóc con, không phải lão hán không muốn cứu ngươi, bản thân lão hán còn không có cơm ăn, đi theo ta cũng không sống được. Nơi này tuy rằng không phải nơi tốt đẹp gì, nhưng tóm lại có thể cho ngươi miếng ăn..."

Suy nghĩ của Văn Khanh có chút thay đổi, so với vào thanh lâu, thà đi theo lão ăn mày còn hơn, ít ra thanh danh sẽ tốt hơn nhiều.

Vì thế lúc lão ăn mày chuẩn bị rời đi, nàng oa oa khóc lớn, chỉ có điều vừa đói vừa rét, âm thanh yếu ớt nghe như mèo con, hết sức đáng thương.

Lão hán quả nhiên động lòng trắc ẩn, đi được hai bước lại quay lại: "Thôi, mang theo ngươi vậy. Sau này nếu không nuôi được, ta sẽ tìm cho ngươi một gia đình tốt, dù sao cũng tốt hơn là cái chỗ dơ bẩn này."

Bộ quần áo rách nát của lão hán không đủ để ngăn cái lạnh thấm vào da thịt. Môi lão lạnh đến phát tím, thế mà vẫn run rẩy cởi y phục ra, bọc Văn Khanh vào bên trong, rồi dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm Văn Khanh khỏi cái giá buốt mùa đông.

Mùi vị trên người lão hán thực sự không hề dễ ngửi nhưng lại khiến nàng lại vô cùng cảm kích. Rõ ràng bản thân lão hán ăn không đủ no, áo quần rách rưới, vậy mà vẫn lượm một cái rắc rối là nàng.

Văn Khanh thở dài, hóa ra trên đời này vẫn còn nhiều người tốt. Tâm tư nàng khẽ động, từ trong không gian lấy ra hai hạt đậu vàng, nắm ở lòng bàn tay, chờ đợi lão hán nhìn thấy cầm đi đổi chút áo cơm. Lúc trước nàng lựa chọn bàn tay vàng không gian quả nhiên là có tác dụng. Nàng cướp được nó từ tay vai chính trong một lần làm nhiệm vụ ở thế giới mạt thế, bên trong có rất nhiều vật tư có thể sử dụng trong thời đại này.

Lão hán ôm đứa bé vào lòng, cũng không ở bên ngoài quá lâu, ôm nàng trở về chỗ ở của mình - một ngôi miếu hoang đổ nát.

Đặt Văn Khanh trên đống cỏ khô, lão hán nhóm lửa, chẳng mấy chốc ngôi miếu bốn phía lọt gió dần dần trở nên ấm áp hơn. Rồi lão dùng một cái chén đã sứt mẻ nấu chút nước ấm đút cho Văn Khanh uống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-27.html.]

"Bé con, uống miếng nước ấm lót bụng, đợi chút nữa gia gia lấy chút nước cơm cho ngươi uống."

Lão hán họ Tề, không có con cái, là một lão già cô độc. Bây giờ nhặt được một tiểu hài tử, tuy là nữ nhi nhưng đủ để khiến lòng lão cảm thấy ấm áp, đối xử với nàng như cháu gái ruột của mình.

Văn Khanh uống được hai ngụm sau đó không uống nữa. Uống nhiều quá rất dễ mắc tiểu, nàng không cảm thấy mình có thể tắm rửa với điều kiện bây giờ - lúc này đang là mùa đông, nếu để y phục ẩm ướt sẽ dễ bị nhiễm lạnh.

Tề lão hán lẩm bẩm tự nói: "Bé con thật ngoan, không khóc cũng không nháo. Sao cha mẹ ngươi lại muốn ném ngươi đi chứ?" Nói xong, lão lại sờ tã lót của Văn Khanh: "Chất liệu như thế này chỉ có ở những gia đình phú quý, sao lại đến mức không nuôi nổi chứ? Chẳng lẽ vì gia đình ngươi gặp nạn nên mới không thể nuôi ngươi?"

Văn Khanh nhân lúc lão kiểm tra tã lót, tay nhỏ mở ra, một hạt đậu vàng nằm gọn trong tay.

"Hả? Đây là......" Tề lão hán đầu tiên là sửng sốt, sau đó cả kinh, vội vàng cầm lấy hạt đậu vàng, nhìn xem xung quanh có ai không, lúc sau mới nhẹ nhàng thở ra.

"Ai, vậy đúng là gia đình gặp nạn, cha mẹ ngươi lo lắng cho ngươi nên mới để lại tiền vàng, cũng không phải nhẫn tâm vứt bỏ ngươi. Thôi được rồi, chúng ta gặp được nhau cũng là duyên phận, ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, tương lai có lẽ ngươi còn có thể cùng cha mẹ đoàn tụ......"

Tiếng lão hán lải nhải cùng sự ấm áp của ngọn lửa khiến nàng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, dần dần thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, Văn Khanh phát hiện mình đã không còn ở ngôi miếu hoang mà là một hộ nông gia nhỏ. Tề lão hán cũng đã thay chiếc áo rách nát bằng chiếc áo bông ấm áp, đang đứng trước bếp lò nấu cơm.

Trong bầu không khí tràn ngập mùi thơm ngọt của cơm, Văn Khanh nhịn không được nuốt nước miếng. Tề lão hán thấy nàng tỉnh, vui tươi hớn hở hỏi: "Bé con tỉnh rồi hả? Gia gia đang nấu cháo, chút nữa sẽ cho ngươi ăn."

Aida, cuối cùng Văn Khanh chỉ uống được chút nước cơm. Nàng còn quá nhỏ, chưa ăn được cháo. Nhưng uống nước cơm qua ngày cũng không được, Tề lão hán lại nuôi một con dê, vắt sữa rồi nấu cho nàng uống. Tuy rằng sữa dê tanh cực kì, nhưng hết cách rồi, vì sống sót nàng không thể không căng da đầu uống.

Loading...