Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính! - Chương 264
Cập nhật lúc: 2025-03-01 19:54:07
Lượt xem: 19
"Đứa nhỏ này mấy năm nay con đã chịu khổ rồi!"
"Sau khi trở về, bà ngoại sẽ bù đắp cho con thật tốt!"
"Từ nay về sau con không còn một mình nữa rồi!"
......
Một đám người mồm năm miệng mười, trên mặt ai cũng vương nét cười, bây giờ bọn họ rất cao hứng, tìm được người thân lưu lạc bên ngoài có thể không cao hứng sao?
Hàn Quân Thanh trong đám người cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, tuy rằng không có được vẻ tươi cười như những người Cố gia nhưng vẫn khá vui vẻ, cho dù không nhận lỗi vì hành vi đánh người của hắn, cũng chẳng giải quyết được chuyện hắn bị phong sát nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự ràng buộc huyết mạch trời sinh này. Người Cố gia nhiệt tình như thế khiến Hàn Quân Thanh có cái nhìn khác về bọn họ, mỉm cười đáp lại vài câu. Thái độ đúng mực, ôn hòa lễ độ.
Cố lão gia tử cảm thán nói: "Không ngờ mẹ của con dạy con xuất sắc như vậy."
"Ha ha, trúc xấu mọc măng tốt (*) mà!" Cố gia lão nhị tiếp một câu, sau đó tất cả mọi người đều nở nụ cười.
(*) Trúc xấu mọc măng tốt (歹竹出好笋): bình thường được hiểu là cha mẹ tồi mà sinh được con ngoan, mặt khác có ý chỉ nếu muốn măng phát triển tốt, nhất định phải chặt đứt những nhánh tạp, vậy thì măng mới có đầy đủ chất dinh dưỡng.
Chỉ có Hàn Quân Thanh nhất thời lạnh mặt, nhưng người Cố gia vẫn cười nói, không phát hiện ra có điều gì không ổn.
Điều này càng làm cho Hàn Quân Thanh cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, phản ứng theo bản năng có thể nói lên được thái độ của một người. Người Cố gia sẽ vì con gái chịu khổ cảm thấy áy náy, nhưng đồng thời cũng không ủng hộ nghề nghiệp bị khinh bỉ của bà, bởi vì không có tình cảm nên mới phân chia rạch ròi những điểm tốt xấu như thế này. Nhưng đối với Hàn Quân Thanh mà nói, bất kể mẹ hắn làm gì, cũng là người mẹ vĩ đại nhất trong lòng hắn, người Cố gia dùng từ "trúc xấu" để hình dung mẹ của hắn, hắn có thể chịu được sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-264.html.]
Việc này cũng nói rõ, Cố gia không hoàn toàn chấp nhận mẹ hắn, Hàn Quân Thanh cảm thấy rất bực bội, hắn hy vọng người khác có thể chấp nhận mẹ bất luận bà đã làm gì. Ngay cả hệ thống cũng hiểu, tại sao những người thân thích lại để tâm đến như vậy? Làm bà lưu lạc mức này là do ai? Nếu bà ngoan ngoãn chờ đợi ở Cố gia thì số phận bà liệu có khác không?
Hàn Quân Thanh bỗng nhiên nói: "Tôi có trở về hay không không liên quan đến Cố gia, nhưng tôi hy vọng các người có thể chấp nhận mẹ tôi, khi còn trẻ bà ấy đã làm một số việc khiến người khác không chấp nhận được, vẫn luôn bị người đời lên án, nếu có Cố gia chống lưng, chắc sẽ không có ai nói lời đàm tiếu về bà. Không cần đăng báo thông báo với bên ngoài trịnh trọng làm gì, chỉ cần nói một câu là được."
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Người Cố gia bỗng nhiên có chút xấu hổ, đúng là ban đầu họ định âm thầm nhận cháu, có một đứa con gái làm kĩ nữ đúng là chẳng vẻ vang gì, có thể không công khai thì sẽ không công khai. Nhưng hiện tại Hàn Quân Thanh nói toạc ra như vậy, lẽ ra yêu cầu này không hề quá đáng, con gái của mình cũng không nên ghét bỏ, nhưng trong lòng bọn họ lại có chấp niệm không vượt qua được.
Cố lão nhị ho một tiếng, nói: "Quân Thanh, có lẽ cháu không biết, thời điểm bác cả cháu lên chức sắp tới rất quan trọng, mẹ của cháu rốt cuộc... Để tránh phiền toái, chúng ta cứ âm thầm mà làm thôi."
Hàn Quân Thanh trên mặt vô cùng bình tĩnh, không buồn không vui: "Sau khi tôi về Cố gia, chẳng lẽ người khác nghe ngóng lại không biết sao?"
Người Cố gia càng thêm xấu hổ, Cố nhị chỉ có thể kiên trì giải thích: "Quân Thanh, cháu cũng biết chuyện Tiểu Ảnh trước đây thích cháu, người mình thích trở thành anh họ của mình, sao con bé có thể chịu đựng được? Cho nên... Cho nên trước tiên trì hoãn một chút, cho nó một khoảng thời gian được không? Cậu biết cháu là đứa trẻ ngoan, trong nhà cũng rất hoan nghênh cháu trở về, có điều..."
Hàn Quân Thanh rũ mắt, tự giễu cười cười: "Cho nên, các người kỳ thật vẫn là ghét bỏ mẹ của tôi, ghét bỏ bà ấy đã làm kĩ nữ đúng không?"
Vốn là không nên hy vọng điều gì, hắn quá ngây thơ rồi, người khác cho hắn một chút ấm áp liền cảm kích.
Bầu không khí lúng túng bao trùm căn phòng, lúc này, bên ngoài biệt thự Hàn Quân Thanh thuê đỗ xịch một chiếc xe hơi, từng hàng bảo vệ áo đen bước xuống từ trên xe, vây kín nơi này không chút kẽ hở. Lâm Thiên Sách chống gậy vừa xuống xe liền hô lớn: "Cháu trai, ông tới đón cháu về nhà!"
Ông lão mặt đỏ gay bước vào biệt thự, tiến vào phòng khách, nhìn những người bên trong, không cảm thấy có điều gì ngoài ý muốn. Khi ông biết biết Hàn Quân Thanh là cháu trai của ông, đã sớm cho điều tra hắn rõ ràng, cũng biết đến sự tồn tại của Cố gia. Đương nhiên, đối với việc tranh giành cháu trai cùng ông, ông không có thiện cảm.