Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính! - Chương 262
Cập nhật lúc: 2025-03-01 19:54:03
Lượt xem: 21
Bắt đầu từ hai năm trước, Lâm gia loạn giống như cửu long đoạt đích (*), đầu tiên là con trai độc nhất của con trai trưởng bị bắt cóc làm con tin rồi bị giếc, sau đó vợ con của con trai thứ gặp tai nạn máy bay, không ai sống sót. Đứa thứ ba nhỏ nhất không có chí lớn chỉ biết ăn nhậu chơi bời, hắn là khách quen của những nơi ăn chơi sa đọa, sinh hoạt phóng túng, chơi bời trăng hoa. Năm trước xảy ra tai nạn xe cộ, đến chếc cũng không kết hôn, đừng nói để lại một đứa con. Sau đó, năm nay con trưởng của Lâm gia nhảy ra nói lão tam là bị lão nhị hại chếc, lão nhị không thừa nhận, cắn ngược lại lão đại hại chếc em ruột vu oan hãm hại hắn... Kết quả cuối cùng là Lâm gia lão đại, lão nhị lưỡng bại câu thương (**) đồng quy vu tận (***), Lâm Thiên Sách tuổi đã cao, sau khi qua đời cũng chẳng còn ai! Chuyện này trong nước ồn ào một thời gian rất lâu, Hàn Quân Thanh hiển nhiên cũng nghe nói.
(*) Cửu long đoạt đích (九子夺嫡): Cửu tử đoạt đích hay còn gọi là Cửu vương đoạt đích, ý chỉ vào triều đại nhà Thanh, khi Khang Hi Đế còn tại vị, các con trai của ông nổi lên tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế. Lúc bấy giờ, con trai của Khang Hi Đế còn sống sót có hai mươi bốn người, nhưng trong đó đã có chín người tham dự sự kiện đoạt đích.
Chín vị Hoàng tử này theo thứ tự là: Đại a ca Dận Thì, Nhị a ca Dận Nhưng, Tam a ca Dận Chỉ, Tứ a ca Dận Chân, Bát a ca Dận Tự, Cửu a ca Dận Đường, Thập a ca Dận Ngã, Thập tam a ca Dận Tường và Thập tứ a ca Dận Đề. ( Mọi người có thể đọc lại thế giới II - hệ thống cung đấu sủng phi)
(**) Lưỡng bại câu thương (两败俱伤): hai hổ cắn nhau, con què con bị thương.
(***) Đồng quy vu tận (同归于尽): cùng đến chỗ chếc.
Lúc ấy chỉ làm quần chúng, không để trong lòng, cũng không hề nghĩ rằng Lâm gia vậy mà có liên quan với mình.
[Cho nên nói, Lâm gia chỉ còn lại một người thừa kế là cậu, nếu Lâm Thiên Sách biết đến sự tồn tại của cậu, ông ta có thể không để ý đến cậu sao? Đừng nói đến Cố gia, Thiên Vương lão tử mà động vào cậu, ông ta cũng sẽ liều mạng!]
Hàn Quân Thanh bỗng nhiên có chút mờ mịt, hắn cảm thấy mấy ngày nay có quá nhiều chuyện kích thích, hắn chỉ là một đứa trẻ trong một gia đình đơn thân bình thường, đột nhiên nói cho hắn mẹ hắn là thiên kim thế gia lưu lạc bên ngoài, cha hắn là công tử nhà siêu giàu, một nhà ba người, lai lịch của hắn lại bình thường nhất!
[Không không không, sao cậu lại bình thường? Cậu chính là nam chính nghịch tập trong truyền thuyết! Là kiểu nam chính ban đầu chịu nhiều khổ cực, sau này lại phát hiện mình có thân thế kinh thiên động địa, bây giờ cậu đã đạt được rồi, nếu không chúng ta thay đổi kế hoạch một chút, không làm siêu sao nữa, tôi bồi dưỡng cậu thành Long Ngạo Thiên (*) được không?]
(*) Long Ngạo Thiên: là 1 từ mới nổi trên internet, thường dùng châm chọc 1 số nhân vật chính trong 1 số tiểu thuyết, do kinh nghiệm cuộc sống của tác giả và công lực sáng tác của tác giả thấp, dẫn đến sáng tạo ra 1 loại nhân vật chịu đủ mọi loại lên án của cộng đồng mạng. Thường thì những nhân vật này mạnh phi thường, làm việc không theo lẽ thường, không cần đầu óc, mà chỉ dùng vầng sáng nhân vật chính là có thể thoải mái xử lý mọi kẻ địch, thậm chí boss cuối... (Trích từ)
Văn Khanh hăng hái đề nghị, Hàn Quân Thanh vội vàng tỉnh lại: "Đừng, tôi vẫn thích đóng phim hơn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-262.html.]
Văn Khanh có chút tiếc nuối: [Vậy không có cách nào khác rồi.]
Hàn Quân Thanh sợ cô tâm huyết dâng trào lại nảy ra ý tưởng kì lạ nào đó, vội vàng lảng sang chuyện khác: "Tôi thấy hay là thôi đi, sản nghiệp của Lâm gia quá lớn, vẫn là tôi không nên lội vào vũng nước đục này, không phải chỉ là phong sát một năm thôi sao? Nhân cơ hội này tôi đi học thêm vài khóa diễn xuất cũng tốt."
[Gia sản ngàn tỉ mà cậu không động lòng à?]
"Động lòng..." Hàn Quân Thanh thành thật trả lời: "Nhưng quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo (*), tiền phỏng tay thế này không nên lấy, tôi muốn làm người bình dân, đóng vài bộ phim, hát vài ca khúc, tự mình tiêu tiền của mình vẫn hơn."
Tuyết Lạc Vô Ngấn
(*) Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo (君子爱财,取之有道): Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý.
"Quan trọng nhất chính là tôi sợ Lâm... Sợ ông bắt tôi về thừa kế gia nghiệp, không cho tôi tiếp tục đóng phim."
[...]
Cô đây là gặp được phiên bản hiện thực của "Tôi muốn làm việc, không muốn trở về kế thừa gia sản" sao?
[Mỗi người ai cũng có nỗi khổ riêng, với cậu và Lâm Thiên Sách cũng không ngoại lệ, thật ra cậu không nhẫn tâm nhìn một ông lão gần đất xa trời sống lẻ loi đúng không?]
Văn Khanh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên nhủ: [Hơn nữa cậu là cháu trai duy nhất của ông ta, nhất định ông ấy sẽ thuận theo cậu, gia nghiệp gì đó làm sao quan trọng bằng cháu trai? Nhìn chung Lâm Thiên Sách cả đời này vẫn vô cùng sáng suốt, những gì cậu lo lắng có lẽ trước giờ chưa từng tồn tại!]