Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính! - Chương 261
Cập nhật lúc: 2025-03-01 19:54:01
Lượt xem: 17
Đám Cố Trường Quân che đầu lại, đau đến hút khí, lão gia tử xuống tay rất nặng, mỗi cái đều là đánh thật, nhưng bọn họ không dám trốn, chỉ có thể ráng chịu đựng.
Chờ đến khi lão gia tử xả hết cơn tức trong người, ông ném gậy xuống: "Hừ! Cho bọn mày ba ngày, không đánh ngã được đối phương thì tất cả đều phải đi đặc huấn nửa năm!"
Điều này làm mấy người Cố Trường Quân càng thêm đau khổ, đặc huấn của gia gia là muốn mạng người đó!
Sau khi bị Cố lão gia tử đánh, mấy đứa nhỏ này càng tức giận, thù mới thêm hận cũ, kết thành mối thù không đội trời chung với Hàn Quân Thanh. Đám tiểu nhân không được lợi, tự nhiên càng phải thận trọng, cẩn thận lập ra kế hoạch, chào hỏi người trong giới, muốn đóng băng Hàn Quân Thanh một thời gian. Rốt cuộc nói qua nói lại cũng chỉ là bọn nhỏ chơi đùa, quá cứng cũng không tốt, chuyện ám toán bỉ ổi sau lưng bọn họ không làm, chỉ phong sát Hàn Quân Thanh giáo huấn hắn một chút thôi.
Ha hả, Văn Khanh sau khi biết kế hoạch của bọn họ chỉ có thể dùng hai chữ này để biểu đạt cảm xúc. Một năm không lâu nhưng đối với diễn viên mà nói - đôi khi chỉ là cơ hội trong nháy mắt, bọn bọ không thể hiểu được đánh Hàn Quân Thanh một đòn, muốn phong sát hắn một năm, còn ra vẻ quang minh lỗi lạc thâm tình đại nghĩa, thật sự khiến người ta ăn không tiêu.
[Cậu thấy thế nào?]
"Càng làm tôi thấy rõ bản chất của bọn họ, làm người nhà họ có lẽ thật hạnh phúc, bởi vì bọn họ sẽ không bao giờ phân biệt đúng sai đứng cùng bạn, nhưng cả thế giới này không phải chỉ có một nhà bọn họ, nếu tất cả đều giống bọn họ không phải loạn hết cả lên sao? Nói cho cùng, bọn họ quá ích kỉ, chỉ biết nhìn vào chính họ."
"Tôi không muốn thành người giống họ, cũng không muốn liên quan gì với đám người đó, chỉ cần không tới trêu chọc tôi, cứ như vậy là tốt rồi. Bọn họ muốn phong sát thì cứ phong sát đi, tôi sẽ không vì thân phận của mình mà vội vàng..."
Văn Khanh chính là thưởng thức cỗ chính khí này trên người Hàn Quân Thanh, nếu hắn lộ ra thân phận của mình, Cố gia tất nhiên sẽ dừng tay, nhưng hắn lại không muốn thoả hiệp.
[Rất tốt, cậu muốn làm gì, tôi sẽ giúp cậu!]
Sớm đã lĩnh giáo sự thần thông quảng đại của hệ thống, Hàn Quân Thanh không chút nghi ngờ lời cô nói, chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Cô định làm thế nào?"
[Thanh niên, mẹ cậu không phải thánh mẫu Maria, nhưng cậu còn có cha mà!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-261.html.]
[Chỉ có điều cha cậu đã chếc.]
Một chút hy vọng nhỏ nhoi của Hàn Quân Thanh vừa mới dâng lên đã bị dập tắt, vẻ mặt hơi oán hận: "Cô có thể nói chuyện uyển chuyển hơn được không?"
Không có đứa trẻ nào không kỳ vọng về cha của mình, đặc biệt là con trai. Hàn Quân Thanh cũng vậy. Khi còn nhỏ nhìn những đứa trẻ khác đều có cha có mẹ, hắn cũng tưởng tượng về cha của mình, chẳng qua mẹ chưa bao giờ nhắc đến, hắn cũng hiểu chuyện nên không hỏi.
Từ nhỏ đến lớn hắn không biết cha của mình là ai, lần đầu tiên nghe được là khi quá khứ của mẹ bị lộ ra, cộng đồng mạng nói cha hắn là khách làng chơi. Thật ra trong lòng hắn biết, suy đoán này rất có khả năng là sự thật, nếu không mẹ sẽ không cãi lại.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Chỉ là kết quả này khiến hắn khó chấp nhận được, hắn còn ảo tưởng cha có lẽ là một cảnh sát đầu đội trời chân đạp đất, trong thời gian chấp hành nhiệm vụ mà hy sinh; có lẽ là một bác sĩ cứu chữa bốn phương, không rảnh bận tâm việc trong nhà nên mẹ mới ly hôn ông ấy; có lẽ chỉ là một người bình thường làm công ăn lương, xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà qua đời... Trong tất cả những suy đoán của hắn về cha, chưa lần nào hắn nghĩ cha mình sẽ là khách làng chơi.
Tưởng tượng tốt đẹp bao nhiêu thì hiện thực sẽ tàn khốc bấy nhiêu. Có lẽ là sâu trong lòng không chịu nổi cách nói này, cho nên sau khi mẹ qua đời, hắn đã không còn nghĩ tới cha, những bàn luận về cha ruột hắn cũng đều tránh đi theo bản năng. Bây giờ đột nhiên nghe được hệ thống nói đến cha, ngụ ý cha hắn có lẽ là một nhân vật tai to mặt lớn nào đó khiến hắn có chút chờ mong mơ hồ.
Chỉ là chờ mong còn chưa kịp thành vui sướng đã bị hệ thống vô tình dập nát, xem ra hắn nhất định không có duyên với người thân, mới vừa có tin tức của cha thì ông đã qua đời.
[Đừng chờ mong bất cứ điều gì, cha cậu vừa đào hoa lại đa tình, một người phong lưu, ông ta mà còn sống không chừng cậu còn không thích ấy chứ! Có điều, tuy cha cậu đã chếc, nhưng cậu còn có ông nội!]
Hàn Quân Thanh im lặng chờ hệ thống nói hết một lượt.
[Ông cậu chính là Cổ vương danh tiếng lừng lẫy Lâm Thiên Sách, cậu là đứa con do con trai út của ông ấy qua một đêm phong lưu mà có.]
Chỉ với một câu, Hàn Quân Thanh đã biết thân thế của mình, bởi vì Lâm Thiên Sách thật sự quá nổi tiếng. Có điều ông nổi tiếng không phải vì của cải mà là vì cuộc chiến tranh tài sản của Lâm gia. Lâm Thiên Sách vốn phong lưu lại lăng nhăng, khi còn trẻ cưới mấy người vợ nhưng chỉ sinh ba đứa con. Ba đứa trẻ không cùng một mẹ, hơn nữa ba người mẹ đều còn sống, kiểu gia đình như thế này chỉ có người có đầu óc cực kì phong phú mới có thể tưởng tượng ra. Lâm Thiên Sách đã tuổi cao sức yếu, lại không chọn người thừa kế, không phải muốn làm người ta nhớ thương mình sao?