Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính! - Chương 200

Cập nhật lúc: 2025-03-01 19:51:32
Lượt xem: 24

"Đúng đúng đúng, hôm nay rất nắng, con gái phải chú ý chống nắng mà!"

"Cũng có thể là vội về nhà có việc..."

Mấy người Quân Sư vắt óc tìm cớ an ủi Hứa Trản.

Hứa Trản trầm mặc không nói, gục đầu xuống như gà trống bị đánh bại. Đột nhiên, hắn đẩy những người khác ra, giống như nổi điên đuổi theo Văn Khanh, lớn tiếng kêu: "Tô Văn Khanh! Tô Văn Khanh!"

Văn Khanh nghe được tiếng gọi liền dừng xe rồi chống chân xuống đất, nghi hoặc nhìn Hứa Trản đang chạy hồng hộc: "Có việc gì sao?"

Hứa Trản đứng yên trước mặt cô, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, trong ánh mắt giống như có lửa cháy sáng, bình tĩnh nhìn cô. Bỗng nhiên, hắn đưa tay ôm lấy mặt Văn Khanh, cúi đầu...

Lúc đám Quân Sư đuổi đến, Hứa Trản ngửa mặt nằm trên mặt đất, vẻ mặt sống không còn gì để luyến tiếc.

Mấy người mồm năm miệng mười hỏi hắn: "Thế nào thế nào? Hôn rồi phải không?" Vừa nãy gặp đúng chỗ ngoặt, bọn họ không thấy được chuyện xảy ra ở đây.

"Hôn rồi..."

"Đã hôn rồi thì vì sao anh lại lộ ra vẻ mặt này?"

Hứa Trản không đáp mà quay đầu nhìn Man Tử: "Man Tử, câu nói kia cần thêm một câu."

"Cái gì?"

"Trước tiên phải đảm bảo rằng người bạn muốn hôn không biết vật ngã người ta."

"Ha ha ha, Hứa ca bị hoa khôi quật ngã?"

*

Văn Khanh về đến nhà, tự mình làm ít đồ ăn lót dạ, cha mẹ nguyên chủ vì tai nạn xe cộ mà qua đời, chỉ còn một mình cô. Cũng may cha mẹ để lại cho cô một ít tài sản, đủ để cô sống tạm bợ qua ngày.

Lần này cô vẫn mang theo bàn tay vàng là hệ thống cung đấu, ai bảo nguyên vọng của người ủy thác kỳ lạ như vậy chứ? Sinh năm đứa con, chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài hệ thống cung đấu.

Ngày hôm sau, Văn Khanh lại đến trường đúng giờ, yên ổn trải qua mấy tiết học, lúc cô lên sân thượng hóng gió, Hứa Trản quả nhiên không kìm được chạy đi tìm cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-200.html.]

Hứa Trản vừa lên tới, lập tức nhìn thấy một khung cảnh đẹp: Thiếu nữ khẽ tựa vào ghế nghỉ ngơi, mắt nhắm lại, gió nhẹ thổi qua mái tóc dài được buộc chặt, người đẹp như tranh vẽ, tóc đen bay bay, cảnh tượng khiến người xem không nhịn được nín thở, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu đến cô.

Hứa Trản nhìn đến ngây người, hắn vẫn luôn biết Tô Văn Khanh vô cùng xinh đẹp, nếu không sẽ không khiến hắn vừa gặp đã yêu, nhưng không ngờ cô lại đẹp đến mức chấn động lòng người như vậy. Nếu Văn Khanh biết hắn đang nghĩ gì, cô nhất định sẽ nói: cô chỉ là muốn chèn ép cái vẻ ngoài "đẹp nhất" của nữ chính nên mới dùng "một chút" tuyết phu hoàn thôi.

Sửng sốt một lúc lâu, Hứa Trản rốt cuộc mới nói được một câu: "Việc kia... Tô Văn Khanh, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em!"

Văn Khanh mở to mắt nhìn hắn, cũng không nói chuyện, chỉ dùng cằm chỉ chỉ vị trí bên cạnh cô. Hứa Trản lập tức hiểu ý, vội vàng chạy tới ngồi xuống, Văn Khanh lúc này mới nói: "Chuyện hôm qua coi như xong, anh hôn tôi tôi cũng quật ngã anh, coi như huề nhau..."

Hứa Trản nhạt nhẽo nói một câu: "Không thể huề nhau, đó là nụ hôn đầu của tôi..."

Mới vừa nói xong, hắn liền thấy Văn Khanh nhíu mày: "Anh thích tôi?"

Hứa Trản gật đầu.

"Anh muốn làm bạn trai của tôi?"

Hứa Trả gật đầu mãnh liệt.

Văn Khanh thật lòng nói: "Chúng ta hiện tại là học sinh, nhiệm vụ chủ yếu là học tập, cao tam (*) là giai đoạn quan trọng nhất của đời người, mỗi ngày đều có nhiều bài tập phải làm như vậy, làm sao có thời gian yêu đương..." Xong rồi, sắp bị tuyên truyền thành người tốt rồi, Hứa Trản tâm lạnh đi một nửa.

(*) Cao tam: lớp 12.

Sau đó hắn chợt nghe thấy cô nói: "Như vậy đi, mỗi ngày anh giúp tôi làm bài tập, tôi sẽ đồng ý hẹn hò với anh!"

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Hứa Trản há hốc mồm: "Làm, làm bài tập?"

"Đúng vậy, anh giúp tôi làm bài tập, không phải tôi sẽ có thời gian yêu đương sao?!"

Nghe có vẻ rất có đạo lý, nhưng dường như có chỗ nào không đúng, không kịp nghĩ nhiều, Hứa Trản vội vàng đáp ứng nói: "Anh đồng ý, anh đồng ý!"

Hứa Trản đắm chìm trong vui sướng vì theo đuổi được nữ thần, hoàn toàn không biết mình vừa đáp ứng cái gì.

Đám người Quân Sư, Man Tử đột nhiên phát hiện phong cách của lão đại thay đổi, không còn trốn học đánh nhau, còn trở nên đặc biệt yêu thích việc học, mỗi ngày ngồi vào bàn viết viết viết, múa bút thành văn, giống như bị học bá nhập vào làm mấy người bọn họ trợn mắt há mồm.

Hứa Trản không rảnh để ý đến bọn họ, hắn hiện tại mỗi ngày ngâm mình trong biển đề, vùi đầu đau khổ làm. Tuy rằng hắn biết mình bị Văn Khanh lừa, nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng. Bởi vì mỗi lần giúp Văn Khanh viết xong một quyển bài tập, cô sẽ cho hắn hôn một cái, tư vị ngọt ngào làm người ta nhớ mãi không quên, đó mới là nguyên nhân chính khiến hắn nhận giải đề hết quyển này đến quyền khác.

Đối với chuyện này, Quân Sư chỉ có thể cảm khái, tình yêu đúng là khiến con người ta trở nên ngu đần đi.

Loading...