Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính! - Chương 195

Cập nhật lúc: 2025-03-01 19:51:23
Lượt xem: 11

Lâm Kiều thị toàn thân phát run: "Ta lúc trước không lấy một tí sính lễ nào của các ngươi, ngươi bảo ta trả cái gì?"

"Nói bậy! Lúc ấy ngươi lấy của chúng ta hai mươi lượng bạc, bây giờ muốn trở mặt không nhận?"

Lâm Kiều thị bị hành vi không biết xấu hổ của những người này khiến cả người như muốn ngất đi, sắc mặt Lâm Cẩm Như cũng tái nhợt, lung lay sắp đổ.

Lâm Cẩm Như năm nay mười sáu tuổi, hai năm trước có một mối hôn sự là Vương gia thôn bên cạnh. Người nhà kia không phải dễ đối phó, Lâm Kiều thị thấy hài tử trung trực lại kiên định cần mẫn nên mới đồng ý. Rốt cuộc là gia đình các nàng điều kiện cũng không tốt, có thể tìm được người như vậy đã là không tồi rồi.

Thời điểm đính hôn Vương gia nói không có tiền nên sính lễ không lấy ra ngay lập tức được mà sẽ bổ sung sau. Lâm Kiều thị cũng không phải là người bán nữ nhi vì sính lễ nên đồng ý. Thậm chí Vương gia vài lần tới cửa tống tiền cũng không thèm so đo, hai mẹ con đều là người tính tình mềm mỏng, ít khi tranh chấp với người ngoài. Nhưng các nàng càng nhường nhịn thì Vương gia càng được nước lấn tới.

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Đi vào nhà các nàng không nói gì thì thôi, còn cứ thế muốn lấy cái gì thì lấy, lương thực vừa mới thu hoạch cũng bị cướp mất. Sau lại thấy không kiếm trác được gì nữa liền yêu cầu từ hôn.

Lâm Kiều thị lúc ấy liền hôn mê, tại sao bà phải chịu đựng Vương gia kiêu ngạo này? Còn không phải là sợ nữ nhi bị hủy hôn rồi thanh danh hỏng hết sao? Nhưng không nghĩ tới cuối cùng bọn họ vẫn hủy hôn. Còn khắp nơi vu hãm nói nữ nhi của bà không tốt, tuy rằng người khác chưa chắc sẽ tin, nhưng cứ như vậy, ai còn nguyện ý kết thân với nữ nhi của bà chứ?

Hiện tại lại đến tận cửa muốn đòi tiền sính lễ, nhưng nàng thu tiền sính lễ của bọn họ khi nào?

"Không có tiền đúng không? Không có tiền thì lấy hai mươi mẫu ruộng bên ngoài kia đền đi!"

Lâm Kiều thị nói không ra lời, hóa ra là đánh chủ ý hai mươi mẫu ruộng nhà bà, buổi sáng vừa mới được chia mà bây giờ bọn họ đã tìm tới tận cửa! Sao lại tồn tại loại người vô sỉ như vậy!

"Ta không thu sính lễ càng sẽ không trả sính lễ!"

Người Vương gia cười quái dị: "Ngươi không thu? Vậy ngươi nói xem tiền chữa bệnh lấy từ đâu ra? Nhi tử ngươi vì chữa bệnh cho ngươi mà chấp nhận ra ngoài chiến trường để lấy hai lượng bạc phí an gia. Ngươi nếu có tiền thì làm gì có chuyện để hắn đi tìm chếc? Nửa năm trước ngươi uống bao nhiêu là thuốc, hai lượng bạc kia làm sao đủ! Vương gia chúng ta có lòng tốt cho ngươi tiền sính lễ để xem bệnh, ngươi sao lại trở mặt như vậy hả?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-195.html.]

Vô sỉ!

Lâm Cẩm Như thật sự không được nhịn được, tức giận hô một câu: "Bạc kia là ca ca ta nhờ người đem về!"

"Ca ca ngươi lấy bạc từ đâu? Ca ngươi nếu có tiền còn cần đi chiến trường sao?"

Mẹ con Lâm thị hiển nhiên không phải đối thủ của những người này, mặc kệ nói cái gì đều bị bọn họ nói lại, đến đám người xung quanh cũng cảm thấy các nàng có khả năng thiếu tiền của Vương gia thật. Lâm Cẩm Như rớt nước mắt, nhưng lại không có cách nào, nhìn những người đó sắc mặt hùng hổ dọa người, chỉ có thể ở trong lòng tự hỏi ca ca ngươi ở đâu? Vì cái gì vẫn chưa trở lại?

"Tể tướng đại nhân đến!"

Ở phương xa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói làm hai bên đang tranh chấp và quần chúng vây xem đều ngừng lại, không hẹn mà cùng nhìn qua hướng vừa phát ra âm thanh kia.

Bụi đất bay mịt mù, chiến mã kêu vang trời, một đội quan binh đang giục ngựa chạy về đây. Bọn họ đều thống nhất mặc một bộ quan phục màu đen, trên người khoác áo choàng màu đỏ, eo đeo bảo kiếm, chân mang ủng cao, vô cùng chỉnh tề mà không kém phần sang trọng. Người đi đầu mi thanh mục tú, trên khuôn mặt non nớt đã rút đi vẻ ngây ngô trở nên vô cùng thành thục.

Lâm Tri Hành ngẩng cao đầu cưỡi ngựa lớn, phong cảnh vô hạn không khác gì Trạng Nguyên đi dạo phố trong các vở kịch. Mãi đến khi tới gần mọi người hắn mới nhảy xuống ngựa, khuôn mặt kích động đến đỏ bừng đi tới chỗ Lâm Kiều thị: "Nương! Nhi tử bất hiếu của người đã về!"

Lúc này Lâm Kiều thị mới phục hồi lại tinh thần, hai hàng nước mắt chảy dài xuống: "Con của ta! Con cuối cùng cũng về rồi! Nương biết con còn sống mà!"

"Nương! Nhi tử đã để người lo lắng rồi!"

Mẹ con hai người ôm nhau khóc ngất lên, bên trong trộn lẫn nỗi bi thương và niềm vui mừng khi được gặp lại nhau sau khi xa cách cửu biệt. Lâm Cẩm Như thấy ca ca của mình, nước mắt chảy xuống không dừng lại được, khóc rồi lại cười, không biết nên làm gì mới tốt. Trường hợp này khiến những người đang nhìn cũng chua xót theo.

Nửa ngày sau, mẹ con ba người mới bình phục lại cảm xúc, lúc này Lâm Tri Hành mới gặng hỏi: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? Vì sao nương với muội muội lại tức giận như vậy?"

Loading...