Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính! - Chương 127
Cập nhật lúc: 2025-03-01 19:48:34
Lượt xem: 31
Hiện tại đã vào thu rồi, chị em hai người vẫn đi giày rơm, quần áo vá đông vá tây trở thành quần lửng.
Vương Đại Xuyên từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên có quần áo mới, vui vẻ không buông tay: "Chị cất giúp em, khi nào tết em sẽ mặc."
"Tết năm nào cũng sẽ có quần áo mới, đây là quần áo mùa thu, chứ em định chưa kịp ăn tết đã chếc lạnh hả? Yên tâm đi, chị vẫn còn tiền mà." Văn Khanh vừa nói vừa lôi ra vài món nữa.
"Chị còn mua thêm hai cái chăn, mùa đông đến một cái chăn không đủ dùng. Còn có một tấm vải, ăn tết chị sẽ làm quần áo mới cho em. Chị còn mua thêm một ít lương thực phụ, bột mì còn không nhiều lắm, dùng tiết kiệm một chút. Chị còn mua cho em mấy viên kẹo nè, còn có bánh đậu xanh, người thành phố đều ăn mấy thứ này..."
Văn Khanh lải nhải nói, Vương Đại Xuyên thì ngồi ở một bên sờ sờ cái này, nhìn nhìn cái kia, hưng phấn không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt. Hắn nghĩ đây chính là thời khắc hạnh phúc nhất trong đời hắn.
Nhà mới cuối cùng cũng được sắp xếp xong, Văn Khanh bắt đầu lên kế hoạch cụ thể. Dù sao trong mắt người ngoài bọn họ không hề có thu nhập rõ ràng, hiện tại tuy có 50 cân lương thực của Vương gia bao che, nhưng nếu cứ "miệng ăn núi lở" thì khó tránh khỏi việc khiến người khác hoài nghi.
Bởi vậy, Văn Khanh đưa Vương Đại Xuyên đến nhà thôn trưởng. Lúc trước bởi vì hai chị em quá gầy nhỏ, không phải làm việc, bây giờ tuy nói là nuôi vài ngày, nhưng cũng không có thay đổi gì, vẫn đầu thì to, tay chân thì khẳng khiu. Thôn trưởng cũng biết tình hình của bọn họ, hơi suy nghĩ, sau đó sắp xếp cho họ đi cắt cỏ cho trâu bò, công việc này tương đối thoải mái, bọn họ có thể làm được. Đây là thôn trưởng cố ý chiếu cố bọn họ, nhưng vì không muốn người trong thôn nói lời dèm pha, một ngày chỉ ghi bốn công điểm.
Mà những đứa trẻ giống họ một ngày có thể có được năm, sáu công điểm, bọn họ chỉ được bốn cái đúng là rất ít, có điều Văn Khanh không có ý kiến gì, cô không phải là một đứa trẻ thật sự, tất nhiên có thể nhìn ra thôn trưởng đang chiếu cố bọn họ.
Vả lại cô không có ý định ở lại sơn thôn nhỏ này luôn, làm việc chỉ để người khác không nghi ngờ mà thôi.
"Các cháu hiện tại đang ở Bắc Sơn, gần chuồng bò của mấy người kia, về sau sẽ phải đi cắt cỏ ở bên đó, nhưng ngàn vạn lần đừng đến gần họ, bọn họ đều là phần tử xấu, nếu đến gần bọn họ thì sẽ bị phê bình công khai!" Sau cùng, thôn trưởng dặn dò bọn họ.
Văn Khanh vội vàng bảo đảm: "Chúngcháu chắc chắn sẽ không qua lại với bọn họ! Cháu biết bọn họ đều là xú lão cửu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-127.html.]
Chờ đến khi rời khỏi nhà thôn trưởng, Đại Xuyên mới hỏi: "Chị, thôn trưởng không cho chúng ta đến gần những người kia, chúng ta có còn qua lại với họ không?"
Văn Khanh nghĩ nghĩ nói: "Đại Xuyên, những người đó tuy rằng bị cho là phần tử xấu, nhưng thật ra không phải. Cha và v.ú suốt ngày đánh mắng chúng ta, không cho chúng ta ăn cơm, em thấy bọn họ có phải người tốt không? Ông nội Từ cho chúng ta mượn nồi khi chúng ta không có gì cả, chú Từ giúp chúng ta sửa cửa sổ, em có thể nói bọn họ là người xấu sao? Tốt xấu không phải người khác nói mà em phải tin tưởng những gì mắt mình nhìn thấy."
Đại Xuyên cái hiểu cái không gật gật đầu: "Em nghe chị "
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Văn Khanh lại dặn dò hắn: "Có điều muốn qua lại với họ thì phải tránh bị người khác nhìn thấy, rốt cuộc cũng là do hoàn cảnh chung."
Đúng vậy, hoàn cảnh chung như vậy... Văn Khanh mỗi khi nói những lời này luôn thấy được một loại áp lực không nói ra được. Ở thời đại này, đám người nghèo khó làm lòng người đau, nhưng cũng ngu xuẩn khiến người ta phẫn nộ. Cách mạng văn hóa hủy hoại bao nhiêu gia đình, cắt đứt bao nhiêu văn hóa, khiến người hận quốc gia ngu muội này. Thế nhưng khi nhìn thấy nó bần cùng yếu kém, bạn lại không nhịn được nộ kỳ bất tranh ai kỳ bất hạnh (*), muốn làm điều gì đó để thay đổi.
(*) Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh (哀其不幸, 怒其不争): trích từ thủ bút của Lỗ Tấn, cả câu có nghĩa: khi thấy người nào đó gặp bất hạnh cảm thấy bi ai, người đó không chống lại, đấu tranh mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối.
Chỉ là sức lực một người quá nhỏ bé, khiến người ta sinh ra cảm giác bất lực.
Về đến nhà, Đại Xuyên ra sau núi, tranh thủ ngày cuối không làm việc, đi thử vận may. Mấy ngày nay nó đi tìm mấy con "gà rừng", để nhà ăn một con, còn dư thì Văn Khanh làm thành thịt muối, định bụng tích nhiều một chút rồi đem vào thành bán.
Văn Khanh xách theo một con gà vào bếp, Từ Niệm Sinh đang nấu cơm. Lúc này chỉ có một mình hắn, ba người kia chưa trở về.
Từ Niệm Sinh thấy cô, cười cười: "Các cô không làm cơm sao? Tôi xong ngay."