"Đủ !” Hạ Lâm Âm thẹn quá hoá giận vung tay tát đàn ông một cái.
Người đàn ông chụp lấy bàn tay cô, dùng giọng điệu say đắm bệnh hoạn mà ngợi khen: "Chúng đáng yêu quá mất, thật chặt ngón tay Âm Âm xuống, thành đồ thủ công ghê..."
"Cả móng tay cũng dễ thương thế ..."
Người đàn ông duỗi đầu lưỡi đỏ hỏn l.i.ế.m nhẹ ngón tay Hạ Lâm Âm, cuộn ngón tay cô miệng, đôi mắt đỏ ngầu chằm chằm cô.
"Âm Âm, , em trai em sẽ xử sự với em thế ?"
Cảm giác đau nhói truyền tới từ ngón tay, Hạ Lâm Âm khẽ nuốt nước miếng. Người đàn ông mặt khiến cô liên tưởng tới ác quỷ, một con ác quỷ thực sự, cái con quỷ hề lý trí, chỉ cần chút bất hoà là sẵn sàng g.i.ế.c .
Cô thể nhận lời mà đàn ông hề giỡn chơi, thực biến ngón tay cô thành đồ thủ công.
"Giết c.h.ế.t Âm Nhi, Âm Nhi sẽ nghĩ tới việc rời xa . Cơ mà, nếu thì Âm Nhi sẽ phát những âm thanh dễ thương nữa. Âm Nhi ơi, em xem gì với em bây giờ đây?"
Hàm răng đàn ông từ từ dùng sức, ngay khi Hạ Lâm Âm nghĩ rằng như sắp cắn đứt ngón tay cô thì chợt buông ngón tay cô .
Nhìn vết răng với vệt m.á.u ngón tay Hạ Lâm Âm, Ly Thương cau mày.
Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên mắt cô, khẽ: "Ngủ ngon nhé, bé cưng."
Cơn buồn ngủ dữ dội ập đến, Hạ Lâm Âm cảm thấy mí mắt nặng trĩu, nghiêng đầu, ngủ trong vòng tay Ly Thương.
“Dr. Ly, nên em thương!”
Nét mặt Ly Thương bất chợt trở nên sắc lạnh, hít một thật sâu, nghiêm túc : "Anh , là sẽ khiến em sợ !"
" kiềm chế tới độ hiện tại vẫn xé toạc ba đứa là quá mức !"
“Anh nghĩ hả?” Ly Thương thở dài: “ để cho em những hồi ức mấy ."
"Vậy nghĩ nên gì hả?"
“Rượu vang đỏ và ánh đèn, chiếc giường lớn êm ái, quan trọng nhất là tạo bầu khí lãng mạn. Chỗ gió lạnh dữ , bé cưng hứng thú thì cũng thổi sạch bách."
Dr. Ly chậc một tiếng, gì thêm.
Vẻ mặt Ly Thương chẳng hề đổi, bế ngang Hạ Lâm Âm lên, vỗ cánh chim bay khỏi khinh khí cầu.
...
Đôi lông mi khẽ run hai cái, Hạ Lâm Âm mở mắt , cô dậy xoa nhẹ cổ . Ly Thương khốn kiếp, thôi miên cô nữa!
Chắc chắn bảo tới đừng thôi miên cô nữa mới !
Sau khi khắp phòng một vòng, Hạ Lâm Âm lật chăn, rời khỏi chiếc giường êm ái, kéo tấm rèm , ánh sáng mặt trời chói chang khiến cô nhắm mắt .
Cô uể oải vươn vai khỏi phòng, Hạ Lâm Âm dọc hành lang hướng ngoài đánh giá cảnh vật xung quanh.
Dọc hai bên tường hành lang treo vài bức tranh đặt trong khung kính tinh xảo.
Hạ Lâm Âm bước một gian phòng vẽ, nơi bàn vẽ chất đầy những bức tranh, cả bức thành lẫn thành.
Những con sóng của cánh đồng lúa mì óng ánh đung đưa, mang tới cho cảm giác ấm áp. Nhìn bức tranh cánh đồng lúa mì , khoé môi Hạ Lâm Âm vô thức cong lên.
Ly Thương phòng vẽ, ôm chặt lấy Hạ Lâm Âm từ phía : "Mấy bức đều là mấy bức tranh vẽ khi quen em."
Hạ Lâm Âm cứng , thoải mái cựa quậy vài , vòng tay mạnh mẽ của Ly Thương càng siết chặt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/94-rose-killer-13.html.]
Hạ Lâm Âm bất lực dừng hành vi né tránh , hỏi: "Vậy tác phẩm đó thì ?"
Ly Thương tựa cằm lên bờ vai Hạ Lâm Âm, mềm oặt dựa cô tới phía trong góc, lấy chân đá đá chiếc hộp đầy bụi bặm: "Đều ở đây hết."
Thấy Hạ Lâm Âm dường như hứng thú, Ly Thương : “Chẳng gì đẽ, những tác phẩm vô vị thôi."
“ xem.” Hạ Lâm Âm nghiêng đầu .
"Vậy ." Ly thương thơm một cái má cô, cúi mở chiếc hộp .
Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé (●´ϖ`●)
Hạ Lâm Âm chạm nơi Ly Thương hôn, xổm xuống, lấy giấy vẽ trong hộp.
Xem qua vài bức thì cô phát hiện đúng là chẳng gì ho như Ly Thương . Màu sắc đen thì xám, trông cực kỳ ảm đạm.
“Sao màu xám xịt ? Bầu trời cũng màu tối luôn, là thể hiện môi trường ô nhiễm nghiêm trọng ?”
“Đây là thế giới trong mắt , đơn điệu buồn tẻ, nhưng khi tới em, bức vẽ của như rót thêm sắc màu tươi mới, vì học cách tận hưởng thế . Có em, thấy cuộc sống thật thú vị."
"Vậy nên chị g.i.ế.c em cũng , nhưng đừng chạy trốn nha, chị."
Nghe thấy giọng quen thuộc, Hạ Lâm Âm thoáng rùng , ngẩng đầu về phía : "Tiểu Ly..."
"Ôi chao! Chị bày vẻ mặt đáng yêu gì thế, như thể lâu gặp em . Tất cả bọn họ đều là em, và em vẫn luôn bên cạnh chị mà. Tiểu Ly chỉ phơi mặt của bản cho mỗi chị xem thôi."
Tiểu Ly bế Hạ Lâm Âm lên, đung đưa: "Chỉ chị xem, cũng chỉ cho mỗi chị xem thôi đó."
"Không bảo đừng tìm nữa ?" Hạ Lâm Âm xoa đầu , trong giọng như chút nghiến răng nghiến lợi.
"Tại vì em nhớ chị mà, nhớ dữ dội luôn. Nhớ tới nỗi tim đau gan đau, chỗ nào cũng đau, nhưng khi thấy chị , là sẽ đau nữa."
Nhìn nét mãn nguyện trong nụ của Tiểu Ly, lòng Hạ Lâm Âm nhói đau. Cô nghĩ tới nhiệm vụ , tâm trí bỗng dâng lên u sầu, lông mày cũng nhíu chặt .
“Chị ơi, chị ...”
Hạ Lâm Âm chìm trong sầu não, bận tâm tới đầu sỏ gây tội là , để mặc gọi hết tới khác. Còn thêm tức giận, tức Tiểu Ly, tức bản , và càng tức chính cái trò chơi .
Cớ gì tiếp tục giao kiểu nhiệm vụ như nữa!
"Chị..." Như một chú chó lớn mong cầu chủ nhân đáp khi nhặt quả bóng về, Tiểu Ly xoay quanh Hạ Lâm Âm.
mà chủ nhân vẫn bận nghĩ chuyện khác, như thấy chú chó lớn ngậm quả bóng, vẫy đuôi nhảy nhót khắp nơi.
Chú chó lớn coi nhẹ đành tức giận kêu lên với chủ nhân, hy vọng sẽ để tâm tới nó. "Chị!" Tiểu Ly cất cao giọng, đưa tay nhéo nhẹ bên má Hạ Lâm Âm.
Hạ Lâm Âm liếc một cái mặc kệ, mặc cho nhéo mặt mặt quỷ.
Tiểu Ly bĩu môi: "Chị chuyện gì xảy với bọn Doãn Dật Trần ?"
Quả nhiên, khi , Hạ Lâm Âm cuối cùng cũng đáp .
Hạ Lâm Âm , hỏi: “Bọn họ... Đâu ?”
Cô vẫn mãi dám hỏi về chuyện , sợ rằng đối mặt với đáp án như thế nào.
"Giận ghê, gọi chị nhiều mà chị đều đáp, nhắc tới những kẻ khác thì chị để tâm liền."
Tiểu Ly khoanh hai tay ngực, hất cằm, vẻ mặt vui.
Hạ Lâm Âm ngẫm nghĩ, kiễng gót chân lên, nhanh chóng hôn nhẹ lên má . Khoé miệng Tiểu Ly cong lên, thế nhưng vẫn cứ ngước đầu, chịu Hạ Lâm Âm.
Chậc, chậc, chậc. Coi cái vẻ nghiện còn ngại đó kìa. Hạ Lâm Âm vươn hai ngón trỏ thon dài ấn lên khoé môi Tiểu Ly, kéo đôi môi mỏng đẽ của sang hai bên thành nụ .
Tiểu Ly bắt lấy tay Hạ Lâm Âm, chỉ khuôn mặt : "Mới nãy chị hôn vang, em thành tiếng cơ.”