Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 9. Tuyến đường xe buýt số 44 (9)
Cập nhật lúc: 2024-07-29 09:08:33
Lượt xem: 261
Tô Cẩn Ngôn không thích người khác chạm vào anh, Bạch Tuyết Nhi đành phải lui mà cầu, dính sát lấy Trương Nhã Nhã.
Dù trong lòng không tình nguyện nhưng bởi vì sợ hãi, Bạch Tuyết Nhi nắm chặt cánh tay Trương Nhã Nhã, móng tay đ.â.m sâu vào da thịt đối phương.
Trương Nhã Nhã cả người run thành cái sàng cũng bấu lấy cánh tay Bạch Tuyết Nhi, một tí dũng khí nhờ Hạ Lâm Âm cổ vũ lập nên, hình như cũng vì Tô Cẩn Ngôn đến, có chỗ dựa mà biến mất hầu như không còn, cô vẫn không dám đối mặt với mấy thứ này.
Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé
Bạch Tuyết Nhi và Trương Nhã Nhã như là liên thể anh* dựa gần vào đối phương.
*Liên thể anh (连体婴): Cặp song sinh dính liền.
Tô Cẩn Ngôn không chút hoang mang đi theo sau các cô.
Ba người vừa đi, cũng chỉ thừa lại một mình Hạ Lâm Âm còn ngồi trên ghế, ánh mắt cô nhìn chằm chằm cái gáy bé gái phía trước, mái tóc xoăn dài rối tung mà mềm mại đến mức khó tin, lộ ra độ bóng bẩy như tóc giả.
Càng nhìn càng cảm thấy toàn thân bé gái lộ ra cảm giác quỷ dị, vị trí này quá gần bé gái, Hạ Lâm Âm nghĩ kỹ, đứng dậy ngồi xuống một ghế khác.
Nhóm người Tô Cẩn Ngôn đằng trước sắp chạy tới chỗ thùng đựng tiền, Bạch Tuyết Nhi và Trương Nhã Nhã ném tiền tệ thấm mồ hôi trong tay vào thùng đựng tiền xong nhanh chóng quay về.
Ánh mắt Tô Cẩn Ngôn lần lượt đảo qua khuôn mặt bé gái tóc dài, người phụ nữ trung niên, bà lão và tài xế, sau đó nhấc chân dài, đi theo Bạch Tuyết Nhi và Trương Nhã Nhã xuống phía sau xe.
Quá trình này không xảy ra gì cả, lại là thuận lợi ngoài ý muốn.
Nhưng khi Bạch Tuyết Nhi và Trương Nhã Nhã bước lên bậc phía sau xe, bé gái ngồi cạnh chàng trai đột nhiên ngã xuống trước mặt các cô.
“A!” Tiếng thét chói tai vang lên trong xe buýt, tưởng chừng sắp chọc thủng màng tai người khác.
“A a a a a!”
Bạch Tuyết Nhi và Trương Nhã Nhã ôm chặt nhau, nhắm mắt thét chói tai không ngừng.
“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Búp bê của tôi dọa sợ các chị rồi!” Chàng trai đỏ bừng mặt ôm dậy bé gái ngã trên đất, đặt lại trên ghế rồi ngồi xuống.
Tiếng thét chói tai đột nhiên im bặt, trong không khí chỉ còn lại âm thanh Trương Nhã Nhã khóc nức nở, Bạch Tuyết Nhi hé mắt, nhìn bé gái vẫn không nhúc nhích ngồi trên ghế.
Ngũ quan tinh xảo, nụ cười xinh xắn không thay đổi, keo silicon làm làn da bóng loáng tinh tế, đây là một búp bê bơm hơi rất thật.
Khi thấy bé gái là búp bê bơm hơi mô phỏng xong, Bạch Tuyết Nhi giận đến suýt tắc thở, cô chửi ầm lên với chàng trai: “Cậu có bệnh sao! Ra cửa còn cầm theo búp bê bơm hơi! Cậu biết trông nó rùng rợn đến mức có thể hù c.h.ế.t người không! Bề ngoài ghê tởm không nói! Còn làm chuyện ghê tởm hơn! Sao cậu không c.h.ế.t đi!”
“Chị, sao chị mắng chửi người!” Nam sinh bị mắng một đầu m.á.u chó không nhịn được phản bác, nhưng đối diện khí thế thịnh khí lăng nhân* của Bạch Tuyết Nhi, âm thanh cậu lại yếu xuống, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Bản thân giống bệnh tâm thần, còn không biết xấu hổ nói người khác.”
*Thịnh khí lăng nhân (盛氣凌人): khí thế kiêu ngạo bức h.i.ế.p người khác.
“Cậu nói cái gì?” Bạch Tuyết Nhi mở to hai mắt, chỉ vào chàng trai, hỏi.
“Đều mẹ nó câm miệng cho tao! Ồn ào cái gì! Đầu tao bị bọn mày nhốn nháo đau cả rồi!” Người phụ nữ trung niên nghiêng người, một cánh tay chống lên lưng ghế, duỗi tay chỉ Bạch Tuyết Nhi: “Mày mẹ nó từ khi lên xe đã chưa ngừng lại! Kêu kêu kêu! Kêu mẹ mày!”
Bạch Tuyết Nhi giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo, đang chuẩn bị ra tiếng, cô không biết thấy cái gì, hoảng sợ bưng kín miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/9-tuyen-duong-xe-buyt-so-44-9.html.]
“A, a, a…” Trương Nhã Nhã run rẩy ngón tay chỉ vào chỗ ngồi phía sau người phụ nữ trung niên, nhất thời im bặt gần như nói không ra lời.
Chỗ ngồi phía sau người phụ nữ trung niên đúng là bé gái tóc dài kia, Hạ Lâm Âm đột nhiên đứng lên nhìn lại phía trước.
“Sao… Sao vậy?” Bị phản ứng mọi người dọa cho tê dại da đầu, người phụ nữ trung niên hơi hơi xoay đầu, di chuyển tầm mắt nhìn bé gái tóc dài.
Bé gái tóc dài hơi rũ đầu, cổ bị cắt một vết rất sâu, đang ào ạt đổ máu, m.á.u tươi như không cần tiền phun ra ngoài, nhiễm đỏ một mảng lớn bộ váy trắng của cô bé, một bãi m.á.u đỏ thắm lan tràn dưới thân cô.
Cứ mãi lan tràn đến dưới chân người phụ nữ trung niên đi dép lào.
“A! Người chết! Người chết!” Người phụ nữ trung niên kêu to, giống như cháy m.ô.n.g nhảy lên từ trên ghế.
Tô Cẩn Ngôn chậm rãi đến gần bé gái tóc dài, Hạ Lâm Âm nhìn hắn lật ngửa lòng bàn tay, trong tay trống rỗng xuất hiện một cây gậy chỉ huy.
Màu cây gậy chỉ huy kia rất không đều, lộ ra màu đỏ sẫm, màu đỏ sẫm này giống như vết máu, cho người ta cảm giác cực kỳ bất thường.
Tô Cẩn Ngôn dùng gậy chỉ huy vén lên tóc bé gái, quan sát nói: “Yết hầu bị cắt đứt, vết cắt rất sâu, hẳn là vũ khí sắc bén cắt.”
Lúc Tô Cẩn Ngôn bọn họ đến thùng tiền, bé gái tóc dài còn sống, hiện tại đã trở thành một khối thi thể, hiển nhiên là bị quỷ g.i.ế.c lúc Bạch Tuyết Nhi cãi nhau.
Hạ Lâm Âm nắm chặt giày cao gót trong tay, đây là năng lực của quỷ sao? Trong ngắn ngủn mười mấy giây thậm chí là vài giây đã lặng yên không một tiếng động g.i.ế.c c.h.ế.t một người!
Người c.h.ế.t đầu tiên xuất hiện khiến trong xe đã lạnh càng thêm lạnh, thứ cảm xúc tên là khủng hoảng tràn ngập trong xe.
Mùi m.á.u tươi dày đặc quanh quẩn chóp mũi, quả thật làm người ta không thở nổi.
Bàn tay chàng trai run rẩy móc ra điện thoại trong túi, lại hoảng sợ phát hiện ra màn hình điện thoại đen xì, mặc kệ cậu làm thế nào, cũng không bật được máy: “Sao thế này? Tại sao lại như vậy? Lúc mình ra cửa vẫn ổn mà!”
“Mọi người ai có điện thoại không! Báo nguy! Nhanh báo nguy!” Giọng nói sau cùng của chàng trai đã kèm theo tiếng khóc nức nở.
Chàng trai và người phụ nữ trung niên đều có vẻ mặt kinh hoàng, bà lão mặt đầy nếp nhăn dùng ánh mắt vẩn đục nhìn t.h.i t.h.ể bé gái tóc dài, không biết nghĩ gì.
Đã xảy ra chuyện lớn, tài xế vẫn bình tĩnh lái xe.
Người đàn ông mặc áo khoác ngồi ở hàng ghế cuối vẫn duy trì tư thế điển trai kia, bất động như núi.
Đối với người đàn ông từ đầu tới đuôi không nói một câu, bình tĩnh hơn cả tài xế, Tô Cẩn Ngôn không đoán ra được, không phải không đoán ra được đối phương có phải quỷ hay không, mà là không đoán ra được anh ta có phải người chơi hay không.
Anh không nhìn ra người này rốt cuộc là người chơi hay là NPC.
Có lẽ là do khí chất kia khiến anh cảm thấy đối phương không giống một NPC.
Nhưng lại càng không giống một người chơi sẽ xuất hiện trong ván chơi của tay mới.
Trừ người đàn ông này, bà lão và tài xế là đối tượng đáng hoài nghi nhất, trong đó có một người khẳng định là quỷ, một người khác bị quỷ ảnh hưởng.
“Bà à, c.h.ế.t người, bà không sợ sao?” Tô Cẩn Ngôn vuốt ve gậy chỉ huy trong tay hỏi.
“Người c.h.ế.t có cái gì sợ hãi?” Bà lão chuyển động tròng mắt vẩn đục nhìn Tô Cẩn Ngôn, âm thanh già nua nghẹn ngào.