Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 88. Rose killer (7)
Cập nhật lúc: 2025-06-25 16:01:56
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày thứ ba sau vụ án g.i.ế.c người phố Thanh Thủy, chuyện xảy ra đã đảo ngược lại. Khi đối chiếu DNA, nạn nhân hoá ra lại chính là kẻ g.i.ế.c người hàng loạt vụ án phụ nữ mặc đồ đỏ.
Cách thức gây án của hung thủ đó là giả vờ làm gã vô gia cư say rượu, bám đuôi theo sau cô gái trẻ mặc đồ đỏ, chờ cơ hội đánh gục xong thì dùng dùi cui điện giấu bên trong quần áo khiến họ bất tỉnh.
Tình thế đảo ngược mang lại hy vọng cho nhóm Cao Hải Xuyên, mấy người dùng hết sức mình để phá hai vụ án còn lại. Bởi vì mục tiêu tiếp theo của Rose Killer rất có thể là hung thủ của hai vụ g.i.ế.c người này.
Thế nhưng, cảm giác bồn chồn trong lòng Hạ Lâm Âm càng ngày càng mạnh mẽ.
Ở hành lang tầng một của khu dạy học, khi lớp học kết thúc, học sinh đứng thành tốp ba tốp năm trên hành lang. Lúc này, một cậu học sinh điển trai xỏ khuyên tai ở tai phải hai tay đút túi quần, bước về phía lớp học bên phải.
Phía sau cậu có một nhóm con trai đi theo, trong tay mỗi người đều cầm bó hoa hồng lớn.
Mọi nơi cậu đi qua, đám học sinh trong hành lang đều vội vã nhường đường.
“Là Doãn thiếu! Nhìn kìa! Là Doãn thiếu đó!”
“Á! Đẹp trai quá đi! Doãn thiếu đẹp trai quá!"
"Trời ạ! Sao trên đời lại có người đẹp như thế chứ! Thật đúng là bước ra từ trong truyện!"
"Doãn thiếu đi về phía chúng ta nè! Anh nhìn tớ! Á á á! Tớ hạnh phúc tới nỗi ngất mất!"
"Doãn thiếu tính làm gì vậy? Nhiều hoa hồng quá, định tỏ tình à? Đúng là Doãn thiếu mà, vừa ra tay là cả một vườn hoa hồng luôn. Nhưng mà cô gái nào may mắn vậy ta! Là mình sao, là mình hả ta?"
…
Hạ Lâm Âm đang ngồi trên ghế, dùng điện thoại tra tin tức về vụ g.i.ế.c người phố Thanh Thủy, nhưng bên tai lại vang lên tiếng thét chói tai mãi không dứt.
Tiếng thét chói tai càng ngày càng kích động. Không biết còn tưởng có ngôi sao lớn nào đó tới.
Chuyện gì rộn rã vậy nhỉ?
Hạ Lâm Âm nghi ngờ ngẩng đầu lên, sau đó lại thấy Doãn Dật Trần bước vào lớp học, nhanh chóng đi thẳng về phía cô.
Sau khi chớp mắt nhìn Hạ Lâm Âm, Doãn Dật Trần mỉm cười đầy tinh quái. Giữa muôn vàn tiếng thét chói tai, cậu vươn tay móc lấy cổ Hạ Lâm Âm, dẫn cô ra khỏi lớp học.
“Doãn Dật Trần, anh làm gì vậy?" Hạ Lâm Âm ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của Doãn Dật Trần.
Cái tên này làm ra chuyện lớn như thế, tới lúc ấy sẽ gây ra cho cô rất nhiều phiền phức.
Chẳng lẽ cậu ta không thấy những ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị xung quanh sắp đ.â.m cô thành tổ ong vò vẽ luôn rồi sao?
"Tốt nhất là anh nên cho tôi một lời giải thích. Nếu không, đừng trách tôi trở mặt."
“Mặc dù tình thế đã xoay chuyển nhưng tôi vẫn nghĩ Rose Killer g.i.ế.c gã vô gia cư là vì cô, chứ không phải vì gã đó là kẻ g.i.ế.c người hàng loạt của vụ án phụ nữ mặc đồ đỏ."
Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé (●´ϖ`●)
Doãn Dật Trần nhỏ giọng nói bên tai Hạ Lâm Âm: "Nếu Rose Killer phá vỡ thói quen gây án của gã, vậy tôi cũng muốn thay đổi chiến lược của mình. Cô thừa biết bây giờ điều tra vụ g.i.ế.c người liên hoàn chẳng qua chỉ đang làm việc thừa thãi mà."
“Chiến lược gì?” Hạ Lâm Âm hỏi.
"Dụ rắn ra khỏi hang." Doãn Dật Trần khẽ l.i.ế.m môi: "Dùng tôi làm mồi nhử, để Rose Killer tới g.i.ế.c tôi. Chỉ có như thế, chúng ta mới có một tia hy vọng."
"Anh điên rồi à?" Hạ Lâm Âm cau mày nhìn cậu: "Sẽ c.h.ế.t người, c.h.ế.t người thật đó!"
"Vốn dĩ chúng ta đang chơi trò chơi sinh tử mà, chẳng phải sao?" Doãn Dật Trần hơi hạ đôi mày kiếm sắc bén xuống: "Tôi vẫn luôn rất thắc mắc tại sao ác quỷ lại chọn cô? Không biết nên bảo cô hên hay xui đây nữa. Ở tình hình hiện tại, rõ ràng ác quỷ đã chọn trúng cô, mỗi ngày có đầy kẻ khóc lóc kêu gào muốn dâng hiến cho ác quỷ, vậy mà ác quỷ lại nhìn trúng cô. Quả thật là chủ động dẫn con mồi tới cửa, thế mà cô không cần ư?"
"Thế nên anh định cứ vậy móc lấy cổ tôi, đi một vòng quanh trường?" Hạ Lâm Âm bất lực nói: "Anh không thấy hành vi này thật sự rất trẻ con à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/88-rose-killer-7.html.]
“Nói cũng phải.” Doãn Dật Trần dừng bước, sau khi buông Hạ Lâm Âm ra, cậu nắm lấy bàn tay xinh đẹp của Hạ Lâm Âm, dịu dàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay trắng nõn của cô.
"Thế này cũng đủ làm cho ác quỷ tức giận rồi ha, dù sao gã để ý đến cô vậy mà."
"Tôi mong rằng..." Doãn Dật Trần cong môi: "gặp được ác quỷ."
Hất tay quay người, Doãn Dật Quân ung dung rời đi.
Đám con trai đi theo sau cậu đồng loạt nhét hoa hồng trong tay cho Hạ Lâm Âm: "Chị dâu, cứ nhận lấy! Đây là hoa hồng mà anh Trần tặng chị đó!"
Bị một vòng bó hoa hồng trên mặt đất vây lấy ở giữa, Hạ Lâm Âm cạn lời nhìn bó hoa hồng trong tay.
Cô thấy mình bây giờ như một con khỉ nhốt trong sở thú bị người ta xúm lại xem vậy.
Hai ngày sau, Hạ Lâm Âm đang nằm trên bàn làm bài tập thì tiếng hô hoán chói tai quen thuộc lại vang lên.
Cô ngước mắt lên, lười biếng nhìn về phía người tới: "Anh lại lên cơn gì nữa vậy?"
Doãn Dật Trần chống hai tay lên bàn học của Hạ Lâm Âm, hàng lông mi vừa dày vừa dài cụp xuống, nói với lẽ đương nhiên: "Nhớ cô rồi."
Không để tâm tới lời nói phét thốt ra từ miệng cậu, Hạ Lâm Âm nhìn vào b.í.m tóc trên đầu cậu, chán ghét: "Kiểu tóc gì thế này?"
Doãn Dật Trần chải phần tóc mái quá dài lên, buộc thành một b.í.m tóc nhỏ trên đỉnh đầu, để lộ ra vầng trán nhẵn nhụi. Cậu chạm nhẹ vào b.í.m tóc của mình, vô liêm sỉ nói: "Này là kiểu đầu táo thịnh hành gần đây, chỉ có những người siêu đẹp trai mới có thể chịu được kiểu tóc này. Sao hả, có phải đẹp trai vô cùng tận rồi không?"
Hạ Lâm Âm quăng cho cậu cái nhìn khinh bỉ rồi cúi đầu đọc sách.
"Ôi trời! Cô vẫn đọc sách hả. Sách có gì hay chứ? Đi học đói rồi đúng không, tôi mang bánh kem cho cô này."
Doãn Dật Trần đặt chiếc túi chứa đầy bánh kem lên bàn: "Tôi không biết cô thích vị gì nên đã mua mỗi vị một phần. Có nam việt quất, dâu tây, đào vàng, thêm xoài blueberry, cô xem xem thích ăn loại nào.”
An Mỹ Mỹ nhìn chiếc túi chứa đầy hộp bánh kem nhỏ, khẽ nuốt nước miếng.
Doãn Dật Trần vươn tay lấy hai hộp cho cô ấy, nở nụ cười như hoa: "Lúc tôi không có đây, chăm sóc Tiểu Âm nhà tôi với nhé."
An Mỹ Mỹ ngơ ngác nhìn Doãn Dật Trần rồi gật gật, khoé môi như thể có chất lỏng khả nghi chảy xuống, chẳng rõ là đang thèm thuồng bánh kem hay là bị nụ cười của Doãn Dật Trần mê hoặc.
Hạ Lâm Âm bất lực vỗ trán, nhìn thấy cử chi của cô, Doãn Dật Trần sờ chiếc cằm sắc sảo của mình: “Nói thật thì, cô thực sự không có chút cảm giác nào với tôi à?"
Hạ Lâm Âm kêu một tiếng: "Em trai à."
Lúc này tới lượt Doãn Dật Trần bất lực vỗ trán: "Tuổi tác của hai chúng ta xấp xỉ nhau thôi mà."
Hạ Lâm Âm mỉm cười: "Tôi đang nói tới tuổi tâm hồn."
"Được rồi, nói chuyện chính nào." Doãn Dật Trần nghiêm mặt trong thoáng chốc.
Vẻ mặt Hạ Lâm Âm cũng nghiêm túc theo, cùng cậu rời khỏi lớp học.
Hai người đi tới một góc, Doãn Dật Trần nói: “Ác quỷ vẫn chưa ra tay với tôi. Chắc chắn gã đang đợi thời cơ, tôi thấy mình cần phải làm lớn hơn nữa."
"Chuyện anh làm bây giờ còn chưa đủ nổi nữa hay gì?" Hạ Lâm Âm khoanh tay trước ngực. Hiện tại học sinh trong trường đều bảo cô là bạn gái của Doãn Dật Trần.
Doãn Dật Trần lấy ra một thứ trong túi ra, đưa cho Hạ Lâm Âm.
“Đây là gì vậy?” Hạ Lâm Âm đưa tay nhận lấy rồi hỏi.
“Vé tham gia vũ hội hoá trang." Doãn Dật Trần nói: "Tới lúc ấy tôi giả làm hoàng tử, cô vờ làm công chúa, hai chúng ta sẽ cũng nhau bước vào. Tôi có cảm giác ác quỷ ắt sẽ xuất hiện."
Hạ Lâm Âm nhìn tấm vé trong tay, hít sâu một hơi, nén xuống sự lo lắng trong đáy lòng, gật đầu nói: “Được.”