Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 81. Câu chuyện khiến người ta khiếp sợ
Cập nhật lúc: 2025-02-20 19:07:21
Lượt xem: 10
Ngón tay thon dài như ngọc cầm con d.a.o chạm khắc tinh xảo, Tô Cần Ngôn chuyên chú nhìn củ cải đỏ trong tay, thao tác nhẹ nhàng, kiên nhẫn.
Sau một hồi cắt tỉa, một đóa hoa hồng xinh đẹp kiều diễm hình thành trong tay anh, tầng tầng lớp lớp cánh hoa.
Đặt hoa hồng đã cắt xong vào chiếc dĩa bên cạnh, rồi dùng vài chiếc lá bạc hà tạo điểm nhấn. Tô Cẩn Ngôn ngắm nghía thành phẩm đã làm xong, dường như vẫn cảm thấy không quá ưng ý, anh bèn di chuyển hoa hồng xuống một centimet.
Sau đó lại bỏ thêm hai chiếc lá bạc hà, Tô Cẩn Ngôn nhìn lại thành phẩm một lần nữa, lúc này mới mỉm cười hài lòng.
Khoai tây thái sợi với ớt xanh, thịt gà vị Tứ Xuyên, thịt lợn nấu hai lần với mầm tỏi, khoai lang, tôm xào bóc vỏ, canh phù dung, thăn bò xào ớt cay. Hạ Lâm Âm nhìn một bàn đồ ăn được dâng lên toả ra mùi hương thơm phức, cô nuốt nước miếng.
Hai người ngồi xuống bàn cơm, Tô Cẩn Ngôn nâng ly, ánh đèn ấm áp chiếu vào khuôn mặt anh tuấn ấy: “Mong rằng chúng ta đều có thể trở về hiện thực.”
Hạ Lâm Âm gật đầu, giơ ly lên cụng nhẹ với Tô Cẩn Ngôn một cái, phát ra âm thanh vang vọng.
Nhìn Hạ Lâm Âm gắp một con tôm bóc vỏ đưa vào trong miệng, trong mắt Tô Cẩn Ngôn chất chứa một chút chờ mong: “Hương vị thế nào?”
Cảm giác tươi mới nở rộ nơi đầu lưỡi ngon cực kỳ, Hạ Lâm Âm giơ ngón tay cái lên: “Chắc chắn là đầu bếp đạt chuẩn!”
Tô Cẩn Ngôn bị hành động và vẻ mặt của Hạ Lâm Âm chọc cười, gương mặt như tranh vẽ lộ ra chút dịu dàng, trong lòng bỗng sinh ra một sự mãn nguyện.
Kết thúc bữa cơm ấm áp, Tô Cẩn Ngôn nói: “Để tí nữa dẫn em đi một nơi.”
“Nơi nào vậy?” Hạ Lâm Âm tò mò hỏi.
Tô Cẩn Ngôn hơi nhếch khóe miệng lên: “Quán bar.”
Hạ Lâm Âm kinh ngạc: “Quán bar á?”
Tô Cẩn Ngôn gật đầu: “Quán bar ngầm ở toà nhà 1 là nơi náo nhiệt nhất khu A, cơ bản thì mỗi tối tôi sẽ tới đó ngồi một lát, thu được rất nhiều tin tức có ích.”
Nghe thấy Tô Cẩn Ngôn nói như vậy, Hạ Lâm Âm không khỏi cảm thấy tò mò về quán bar này.
Âm nhạc đinh tai nhức óc tựa như muốn đ.â.m thủng màng nhĩ, nhiều kiểu ánh sáng không ngừng chói loà, cả nam lẫn nữ đều đong đưa nhún nhảy theo điệu nhạc trên sàn nhảy, cứ lắc lư đầu mình.
Sương khói lượn lờ, mùi rượu, nước hoa hoà lẫn với mùi t.h.u.ố.c lá phiêu lãng trong không khí.
Hạ Lâm Âm vừa bước vào quán bar đã bị sặc sụa đến mức phải che miệng ho khan vài tiếng, đợi thêm một lát, khi đã thích nghi được với không khí bên trong thì mới ổn hơn đôi chút.
Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé
Tô Cẩn Ngôn che chắn cho Hạ Lâm Âm đi đến một góc quán bar, xung quanh không có người, chỉ có chiếc sô pha màu đỏ rượu nằm trong góc: “Em ngồi ở đây, tôi đi lấy đồ uống.”
“Ừm.” Hạ Lâm Âm gật đầu, cô ngồi xuống sô pha, nhìn bóng dáng rời đi của Tô Cẩn Ngôn lẫn vào trong đám người.
Hạ Lâm Âm chà xát đầu gối, nhìn mấy đôi trai gái đang hôn nhau mặn nồng cách đó không xa, cô ngại ngùng vội dời mắt đi.
Kết quả lại nhìn thấy một góc khác đang làm chuyện xấu hổ, bờ m.ô.n.g trắng loáng gần như khiến người ta hoa mắt.
Hạ Lâm Âm hít sâu một chút, mắt nhìn thẳng về phía sân nhảy.
Thấy Tô Cẩn Ngôn trở về, Hạ Lâm Âm liền nhìn anh như một vị cứu tinh: “Cẩn Ngôn, chúng ta có thể đổi chỗ ngồi khác được không, nơi này ngại c.h.ế.t mất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/81-cau-chuyen-khien-nguoi-ta-khiep-so.html.]
“Nơi này ánh sáng không tốt, ta ngồi ở chỗ này, có thể tránh được nhiều phiền toái.” Tô Cẩn Ngôn đưa chiếc ly cao cho Hạ Lâm Âm: “Thay đổi vị trí, những việc này cũng sẽ không thiếu, dù sao đối với rất nhiều người chơi mà nói, dưới sự ngột ngạt quá mức của trò chơi, tiết tháo đã không còn quan trọng gì.”
“Nói cũng đúng.” Hạ Lâm Âm gật gù. Trong trò chơi này có khả ít người bị áp lực tâm lý, nếu không giải toả ổn thoả thì có khi sẽ bị tra tấn tới phát điên, còn cô thông qua tập luyện với cường độ cao giải tỏa.
Sau khi ổn định tâm trạng, Hạ Lâm Âm nhìn xuống ly rượu trong tay và tán dương: “Thật đẹp.”
Bên trong ly rượu thủy tinh trong suốt là chất lỏng màu xanh băng, lát chanh màu vàng trang trí trên miệng ly. Vào lúc ánh đèn chiếu rọi xuống, một vầng ánh sáng nhè nhẹ bao phủ toàn bộ ly rượu thủy tinh, tràn đầy vẻ mờ ảo.
Tô Cẩn Ngôn quơ quơ ly rượu trong tay: “Rượu này tên là băng luyến, độ cồn không cao phù hợp với những cô gái như em uống.”
Hạ Lâm Âm uống một ngụm nhỏ, chép chép miệng rồi nhận xét: “Hình như có bỏ thêm nước có ga blueberry.”
“Lần này tôi lượm được cái mạng về, chút nữa thôi, cô biết không, chút nữa thôi là tôi c.h.ế.t luôn rồi.”
“Sao lại thế? Không phải có có hai con thú bông thế thân sao?”
Tiếng nói chuyện qua lại giữa hai cô gái truyền tới.
“Đừng nói nữa, hai cái thú bông thế thân của ta đều dùng hết rồi, hơn nữa chúng vô ích cả. Mà nói đến chuyện này tôi đau tim quá trời mà, làm sao bây giờ? Không có thú bông thế thân thì trò chơi tiếp theo tôi phải sao đây, xong đời, lần này thật xong đời rồi.”
“Không phải chứ? Trò chơi lần này cô tốn hai con thú bông thế thân luôn à? Nhanh nói cho tôi chuyện như nào đi.”
“Trò chơi đợt này bẫy quá, bọn tôi đều nghĩ con quỷ mà mấy cô gái trong ký túc xá kế bên triệu hồi ra là bút tiên, ai dè bút tiên chỉ là giả thôi, con quỷ áo đỏ treo cổ ở nhà vệ sinh mới là con quỷ thực sự...”
Hạ Lâm Âm dựng lỗ tai lên, càng nghe càng kinh hãi. Trong một trò chơi xuất hiện hai lệ quỷ, người chơi chân chính cần phải đối phó với lệ quỷ vẫn luôn lẩn trốn phía sau, khiến cho người chơi nghĩ rằng con quỷ cần g.i.ế.c là bút tiên, sau đó mượn tay bút tiên g.i.ế.c c.h.ế.t người chơi.
Nghe xong nội dung hai cô gái nói chuyện với nhau, Hạ Lâm Âm lộ ra vẻ mặt như đang suy tư.
Tô Cẩn Ngôn nói: “Trò chơi đúc kết ra vô số bẫy rập, đôi khi ngồi yên lặng ở đây uống một ly là đã có thể nghe được rất nhiều kinh nghiệm quý giá.”
Đương nhiên kiểu kinh nghiệm này phải dựa vào bản thân để đúc kết và cân nhắc, nếu nghiền ngẫm triệt để tất cả mọi phương thức trong trò chơi, tỷ lệ sinh tồn sẽ cao hơn.
Sau khi ngồi ở quán bar hơn một giờ, hai người đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng vào lúc đi tới quầy bar, đột nhiên có người kêu lên: “Hạ Lâm Âm!”
Hạ Lâm Âm nghi ngờ quay đầu nhìn lại, là một người phụ nữ nóng bỏng mặc áo da, quần cao bồi từ trong đám đông chạy tới trước mặt cô.
Đánh giá Hạ Lâm Âm từ trên xuống dưới, người phụ nữ ấy lộ ra vẻ mặt khó tin, kinh hãi nói: “Hạ Lâm Âm, đúng là em rồi! Thế mà là em thật này!”
Cô ấy giữ chặt lấy bả vai Hạ Lâm Âm: “Hạ Lâm Âm, sao em lại xuất hiện ở đây, không phải em đã ra ngoài rồi sao?”
Sự chất vấn của người phụ nữ giống như sét đánh ngang tai, vang vọng trong đầu Hạ Lâm Âm, gì mà bảo… Cô đã đi ra ngoài rồi?
“Hoa tỷ, làm sao vậy?”
Không để ý đến những người khác hỏi chuyện, Hoa tỷ chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Lâm Âm gắt gao: “Hạ Lâm Âm, em nói rõ cho chị biết, tại sao em xuất hiện ở đây? Rõ ràng em đã ra ngoài rồi kia mà!”
Câu cuối cùng tựa như đang run rẩy.
Hoa tỷ hít sâu vài cái, kìm nén cảm xúc cuồn cuộn của mình: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em không trở về hiện thực sao?”
_
TT xin lỗi mn, vật vã quá