Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 77. Lâu đài ma ám (14)
Cập nhật lúc: 2024-12-02 13:13:44
Lượt xem: 5
“Trước đó ta đã đoán ra người đàn ông ở trong lâu đài là cậu chủ, nếu đứa bé đã g.i.ế.c c.h.ế.t hồn ma thì sao nó có thể bỏ qua và ở chung với đứa bé, nhìn cậu ta trưởng thành được?”
Lời Tần Mạn Văn thốt ra như một viên thuốc an thần, những người bị lung lay tâm trí lại tiếp tục tin chắc bà chủ đã g.i.ế.c c.h.ế.t hồn ma.
Đúng vậy! Nếu đứa bé g.i.ế.c hồn ma, sao hồn ma có thể không g.i.ế.c c.h.ế.t đứa bé, mà còn sống trong lâu đài với cậu ta được.
“Có lẽ…” Hạ Lâm Âm dừng một chút rồi nói: “Với kẻ bị người bố mang về này thì ngược lại, g.i.ế.c gã lại là một sự giải thoát.”
“Hồn ma g.i.ế.c c.h.ế.t người bố, chứng minh nó ắt hẳn hận ông ta, hay ít nhất không hề yêu thương gì. Là một tên đàn ông nhưng bị một gã đàn ông khác cưỡng ép, những bộ quần áo trong tủ đồ kia chỉ ra ông chủ có tí ham mê đặc thù. Đã bị bắt mặc đồ phụ nữ còn phải chịu sự nhục nhã từ bà chủ, tất cả đều khiến hồn ma cảm thấy hổ thẹn, c.h.ế.t đi có lẽ là một loại nhẹ nhõm. Thế nên khi đứa bé g.i.ế.c c.h.ế.t hồn ma thì hồn ma không g.i.ế.c cậu ấy.”
Tần Mạn Văn lắc đầu: “Hạ Lâm Âm, giải thích này của cô quá viển vông, tôi không nghĩ hồn ma sẽ bỏ qua cho đứa g.i.ế.c thân thể của gã đâu.”
“Tôi có bằng chứng cho thấy đứa bé đã g.i.ế.c hồn ma.”
Hạ Lâm Âm lật quyển truyện cổ tích sang trang có chữ viết, bày ra cho mọi người xem.
Bên cạnh chú rùa và con thỏ đang thi chạy có viết…
“Thỏ con trắng tinh khôi, xách hai lỗ tai lên rồi cắt đi động mạch rồi tĩnh mạch, không nhúc nhích gì thật đáng yêu.”
Nhìn nét chữ ngay ngắn trên quyển truyện, Dương Thụ Minh hít sâu một hơi, nhớ tới t.h.i t.h.ể bị cắt đứt yết hầu dưới tầng hầm kia, chỉ thấy cổ đau âm ỉ.
Vẻ mặt Tần Mạn Văn hơi thay đổi, nhưng cô ấy cũng không vì vậy mà lung lay suy nghĩ của bản thân. Bởi vì cô ấy có bằng chứng có tính xác thực cao hơn, khẳng định bà chủ g.i.ế.c c.h.ế.t hồn ma.
“Hạ Lâm Âm, những lời này cũng không thể chứng minh điều gì, tôi tìm được tờ giấy này bên cạnh con d.a.o găm, nội dung phía trên đủ để chứng minh bà chủ đã g.i.ế.c c.h.ế.t hồn ma.”
Hạ Lâm Âm duỗi tay nhận lấy tờ giấy Tần Mạn Văn đưa, trên tờ giấy nhăn nhúm viết “Cuối cùng thằng đó cũng chết! Cuối cùng cũng c.h.ế.t rồi! Không còn ai cướp đàn ông của tao nữa!”
“Ha ha ha ha…”
Theo sau là chi chít chữ “Ha” chiếm hơn một nửa trang giấy, nét bút nặng nề như thể muốn đ.â.m thủng tờ giấy, có thể tưởng tượng ra lúc bà chủ viết xuống cái này là đang vào trạng thái điên loạn cỡ nào.
Hạ Lâm Âm hạ tay xuống, chẳng lẽ cô đã đoán sai thật sao?
Bà chủ là người đã g.i.ế.c c.h.ế.t hồn ma chứ không phải là đứa bé.
Nhìn thấy Hạ Lâm Âm hơi nhăn mày, Tần Mạn Văn nói: “Hạ Lâm Âm, tôi hiểu cảm giác lo lắng của cô, cô thấy quá trình tìm ra manh mối này quá đơn giản, nhưng mà đôi khi chuyện đó chính là như thế. Phức tạp hoá một chuyện đơn giản có khi còn bị rơi vào cạm bẫy, bị chính trí thông minh của mình lừa đi, giống như tôi lúc trước ấy, khăng khăng cô là người sói, cô nói gì thì tôi đều thấy có vấn đề cả, rồi kết quả tại tôi suy diễn quá nhiều.”
Dương Thụ Minh phụ họa theo: “Đúng thế! Hạ Lâm Âm, bây giờ đã tìm thấy d.a.o găm trong phòng bà chủ rồi, việc bà chủ g.i.ế.c c.h.ế.t hồn ma đã là một chuyện không cần nghi ngờ gì. Nếu nói đứa bé g.i.ế.c hồn ma, vậy hung khí đâu?”
Dương Thụ Minh vốn dĩ nghĩ rằng lời anh nói sẽ khiến Hạ Lâm Âm không còn rối rắm nữa, ai ngờ Hạ Lâm Âm đột nhiên xoay người chạy khỏi phòng: “Cho tôi vài phút, tôi tới phòng trẻ em tìm lại đã!”
Hạ Lâm Âm tiếp tục chạy vào trong phòng trẻ em, cô lại tìm kiếm khắp phòng thêm một lần nữa.
Không có trong ngăn kéo!
Không có trong cặp sách!
Không có trong tủ quần áo!
…
Nếu có thể tìm ra hung khí trong phòng trẻ em thì chứng minh phán đoán của cô là đúng, nếu không tìm thấy, vậy chứng tỏ con d.a.o găm trong tay Tần Mạn Văn chính là hung khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/77-lau-dai-ma-am-14.html.]
Nói thế nào đi nữa, cô cũng phải chắc chắn một chút!
Dù sao, đây là chuyện liên quan tới sống c.h.ế.t mà!
“Cơ hội chỉ có một lần đó, bạn chắc chắn chưa?”
Những dòng chữ trên tờ giấy cứ quanh quẩn trong đầu Hạ Lâm Âm, mặt cô toát một lớp mồ hôi mỏng, ở đâu? Có thể ở đâu đây?
Lần này Ly Lạc không để Hạ Lâm Âm chạy đến phòng trẻ em một mình nữa, hắn tựa người vào cửa, lẳng lặng nhìn Hạ Lâm Âm lục lọi.
Mà ở trong phòng bà chủ, Tần Mạn Văn, Dương Thụ Minh, Mã Ngôn Minh, Chu Ngọc đứng nhìn nhau.
Không ai lên tiếng, một bầu không khí không lời bao trùm lấy, lặng yên khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Giữa bầu không khí không một tiếng động này, độ ấm bất chợt giảm xuống vài phần, kéo theo cảm giác áp bách đến tê dại.
Tất cả mọi người không khỏi cứng đờ, trong lòng sinh ra dự cảm không lành. Ngoại trừ lần g.i.ế.c người ban đầu, hồn ma vẫn luôn yên lặng ẩn nấp trong số bọn họ cuối cùng cũng muốn ra tay tiếp rồi!
Giọt mồ hôi như hạt đậu chảy xuống theo gương mặt Mã Ngôn Minh gương, hai chân trong ống quần không ngừng run rẩy.
Chu Ngọc cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch, như thể giây phút tiếp theo sẽ ngất lịm đi.
Cảm giác ngột ngạt khiến người ta khó thở càng ngày càng mạnh mẽ…
Đột nhiên!
Tần Mạn Văn hướng về phía cửa, hô lên: “Hạ Lâm Âm! Hai người tới rồi!”
Tất cả mọi người theo phản xạ quay đầu nhìn về cánh cửa, nhưng vào lúc này!
Tần Mạn Văn bất chợt tiến tới, thọc mạnh con d.a.o găm trong tay vào n.g.ự.c Chu Ngọc!
Chu Ngọc nắm lấy con d.a.o găm cắm ở ngực, cơ thể hơi lung lay vài cái rồi ngã gục trên mặt đất, trên khuôn mặt thanh tú còn chứa nỗi kinh hoàng trước khi chết.
Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé
Mã Ngôn Minh ngơ ngác nhìn tình huống bất ngờ xảy ra trước mắt, sau khi phản ứng lại, ông ta tìm về thanh âm của bản thân, giọng điệu run rẩy hỏi: “Tần Mạn Văn, cô, cô, cô… Cô g.i.ế.c Chu Ngọc làm gì?”
“Chu Ngọc là ma.”
Tần Mạn Văn vô cảm nhìn t.h.i t.h.ể trên mặt đất.
Hồn ma là nam, vậy ngoại trừ cô và Hạ Lâm Âm ra, hồn ma có thể sẽ là một trong năm người: Chu Ngọc, Mã Ngôn Minh, Dương Thụ Minh, Vệ Tiểu Hoa và Ly Lạc.
Cô, Hạ Lâm Âm thêm Dương Thụ Minh nữa là ba người, suốt chặng đường luôn phân tích suy luận, khi nhìn thấy mấy vật phẩm giấy tờ gì đó đều không hề thắc mắc hay kinh ngạc, nên cô ấy có thể xác định Hạ Lâm Âm và Dương Thụ Minh cũng là người chơi.
Còn về Ly Lạc, thành thật mà nói thì cô hoàn toàn không nhận ra Ly Lạc là một người chơi. Nhưng vào lúc trò chơi mới bắt đầu, cô đã quan sát thấy giao thoa giữa Ly Lạc và Hạ Lâm Âm, hai người này rõ ràng đã biết nhau từ trò chơi trước đó, vậy nên có thể đoán được Ly Lạc cũng là một người chơi.
Cứ như vậy, Ly Lạc và Dương Thụ Minh không khả năng là hồn ma được.
Dư lại ba người, Vệ Tiểu Hoa thì vừa rồi bọn họ đã đoán không phải là hồn ma, còn Mã Ngôn Minh khi nghe thấy người bố mang về một người đàn ông thì đã bất ngờ, khó tin, cái phản ứng dữ dội như mở ra cánh cổng thế giới mới chắc chắn không phải diễn, thế nên có thể loại bỏ hiềm nghi về Mã Ngôn Minh.
Vậy cũng chỉ còn lại Chu Ngọc, chàng trai tuấn tú hay thẹn thùng này chính là hồn ma lẩn trốn trong đám bọn họ!
“Cô g.i.ế.c sai người rồi! Hồn ma là Ly Lạc!” Mã Ngôn Minh hét lớn: “Mấy cô cậu không nhận ra sao? Tên Ly Lạc đó chưa bao giờ sợ hãi! Cũng chả tìm manh mối! Quan trọng hơn nữa là cậu ta quá đẹp, cậu ta mới đúng là ma!”
_
Nhá trước chương 77, để Tịch bão 7 chương 😋