Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 71. Lâu đài ma ám (8)
Cập nhật lúc: 2024-11-08 16:24:54
Lượt xem: 29
“Cửa mở không được! Cửa bị khóa lại rồi!”
“Bùm! Bùm! Bùm!”
“Đập không bể! Mẹ nó! Cửa sổ này làm bằng loại kính chống đạn phải không? Má nó! Đập không được!”
“Làm sao bây giờ? Chúng ta đang bị nhốt trong này!”
...
Đúng lúc Hạ Lâm Âm biểu hiện ra cảm xúc bình thường, loại tâm trạng nên có của con gái khi gặp phải tình huống này mà không phải là tố chất tâm lý của một người chơi.
Giữa vành mắt của cô ngân ngấn nước mắt, cắn môi, gắt gao ôm chặt bản thân, đứng tại chỗ không biết làm sao, rõ ràng là sợ hãi nhưng lại làm ra bộ dáng hết sức bình tĩnh.
Đôi mắt trong suốt đầy nước mắt liếc nhìn Ly Lạc, người cũng đang nhìn cô, Hạ Lâm Âm thiếu chút nữa là không kiềm được cảm xúc dâng lên của mình.
Anh nhìn chỗ khác! Anh không nên nhìn tôi! Anh nhìn tôi như vậy sẽ làm cho tôi rất xấu hổ đó biết không?
Còn nữa, chú ý che giấu thân phận người chơi của mình chút đi!
Ly Lạc, anh có thể tỏ ra chút sợ hãi được không hả?
Là hồn ma g.i.ế.c người! Anh dù một chút cũng không quan tâm làm sao để chạy trốn, anh luôn nhìn tôi là có ý gì?
Không biết đã hiểu suy nghĩ trong ánh mắt của Hạ Lâm Âm hay chưa, nhưng cuối cùng Ly Lạc cũng không nhìn chằm chằm Hạ Lâm Âm nữa.
Hắn nắm chặt tay, hơi run lên như đang chịu đựng, kiềm chế gì đó.
“Hiện tại đã chắc chắn được là chúng ta đang bị nhốt trong lâu đài cổ này.” Mã Ngôn Minh triệu tập mọi người lại: "Hung thủ ở trong tối, còn chúng ta ở ngoài sáng, nếu muốn sống sót, chúng ta phải bắt được hung thủ.”
Mã Ngôn Minh híp mắt lại, cẩn thận nhìn kỹ thay đổi trong nét mặt của mỗi người: "Cho dù là hồn ma hay là có người đang giả thần giả quỷ, tôi tin sự thật rồi sẽ được phơi bày, thủ đoạn của hung thủ có cao siêu tới đâu thì cũng sẽ để lại dấu vết.”
Dương Thụ Minh nắm chặt tay: "Mã đại ca nói đúng, chúng ta không thể ngồi đây chờ chết! Nhất định phải bắt được hung thủ! Cho dù đó thật sự là âm hồn làm, mọi chuyện đều có nguyên nhân và kết quả của nó, chúng ta cũng phải biết rõ mục đích và thủ đoạn g.i.ế.c người của hồn ma! Như vậy mới tìm được cách đối phó với nó!”
Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, dời t.h.i t.h.ể của Hạ Dao qua một bên sau đó lấy thảm lông đắp lên, rồi chia ra hai người một nhóm bắt đầu tìm kiếm manh mối.
Mã Ngôn Minh đứng ở giữa phòng vệ sinh, ông ngẩng đầu nhìn trần nhà, cầm cây lau nhà chọc chọc.
Dường như ông đoán Triệu Đại Hải bị hung thủ kéo ra từ một đường hầm bí mật trên trần nhà tới lầu hai.
Lưu Vĩ bên cạnh đánh phấn trắng không khác gì trái cà là mấy, cuối cùng không đứng dậy nổi, vẻ mặt anh uể oải, miệng lẩm bẩm: "Hồn ma, hồn ma...”
Hiển nhiên vừa nãy thấy cảnh Triệu Đại Hải và Điền Xuân Lệ bị treo cổ nên bị hù không nhẹ.
“Câm miệng, không phải hồn ma...” Trong mắt Mã Ngôn Minh mang theo vẻ u ám, ông nhìn chằm chằm Lưu Vĩ rồi nói.
“Trước kia tôi từng xem qua một bộ phim điện ảnh, trong phim kẻ g.i.ế.c người kỳ quái kia đều bố trí cơ quan trong căn biệt thự, sau đó dùng những cơ quan ấy để g.i.ế.c những người đi vào biệt thự, vốn dĩ không có hồn ma gì hết! Hung thủ g.i.ế.c c.h.ế.t Hạ Dao, Triệu Đại Hải và Điền Xuân Lệ là một trong những người đang ở cùng chúng ta!”
Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé
“Không phải là hồn ma sao?” Nghe Mã Ngôn Minh nói vậy, ánh mắt tuyệt vọng của Lưu Vĩ chiếu ra một tia sáng, anh lấy lại tinh thần rồi cùng tìm kiếm manh mối với Mã Ngôn Minh.
Ở cửa ra vào có để tủ giày có giày của đàn ông, phụ nữ và giày của một đứa bé, Hạ Lâm Âm cúi người ngồi xuống, lấy giày để trong tủ giày ra, nhìn những đế giày đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/71-lau-dai-ma-am-8.html.]
Đế giày của phụ nữ và đứa bé đều rất sạch sẽ, chỉ có đế giày của người đàn ông là có dính bùn đất, trông như đã từng được đi qua.
Quả nhiên là vậy.
Hạ Lâm Âm nhíu mày lại, nhìn bức tranh được treo trong phòng khách, hẳn phải có ba người ở trong lâu đài cổ nhưng trong phòng vệ sinh chỉ đặt có một cái ly và một bàn chải đánh răng.
Hơn nữa đế giày này và đủ loại dấu vết cho thấy rằng hiện tại có một người đàn ông đang sống trong tòa lâu đài cổ này.
Còn có một chỗ kì lạ là trong bức tranh ông chủ và bà chủ, dáng vẻ hai vợ chồng rất hạnh phúc đằm thắm nhưng mà lại chia phòng ngủ riêng.
Mạnh dạn suy đoán một chút, đôi vợ chồng mặn nồng này bởi vì đã xảy ra một chuyện nào đó nên cãi nhau dữ dội, thậm chí tới mức ly hôn, sau đó vợ ông ta đã đem theo đứa con bỏ đi.
Nhưng thứ tồn tại trong lâu đài cổ là một hồn ma chứ không phải là một người đàn ông.
Không lẽ, bởi vì người đàn ông không chịu được người vợ yêu dấu của mình đã bỏ đi nên tự sát, sau đó trở thành hồn ma?
Vậy nên người đàn ông trong bức tranh chính là hồn ma?
Hạ Lâm Âm đi lên lầu hai, đi vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính, cô cầm lấy bàn chải đánh răng được đựng trong ly đánh răng, sờ nhẹ lên lông bàn chải đã khô hoàn toàn, ly đựng bàn chải cũng vậy.
Người chồng cãi nhau với vợ, vợ đem theo đứa con rời khỏi nhà, người chồng sống trong cô đơn và đau khổ trong một quãng thời gian, sau đó tự sát trở thành âm hồn.
Ly và bàn chải đánh răng là đồ dùng của người chồng lúc còn sống, sau khi ông ấy mất không có người khác sử dụng nên bây giờ nó mới khô như vậy.
Đây chỉ là một cái suy đoán đơn giản, còn cần phải tìm ra nhiều manh mối hơn nữa để chứng minh cái suy đoán này là đúng hay sai, Hạ Lâm Âm đi ra khỏi phòng ngủ chính, đi qua phòng của đứa trẻ.
Trên giường có để một con búp bê thỏ rất to, ga trải giường thì in hình những ngôi sao nhỏ màu xanh, bên cạnh cái gối nhỏ mềm mại là một cuốn truyện.
Trên bàn học đặt một bình đựng tiền hình con thỏ, trên tường cũng có treo trang sức hình thỏ con, có vẻ như bé trai rất thích những con thỏ nhỏ.
Hạ Lâm Âm kéo một cái hộp gỗ từ dưới sàn ra, bên ngoài hộp rõ ràng đã đóng một tầng bụi, mở hộp ra, bên trong có đầy các loại đồ chơi con thỏ, nhưng tất cả những đồ chơi đó đã hư hết.
Hạ Lâm Âm cầm một con thỏ bằng vải lên, con thỏ vải to bằng lòng bàn tay nó bị rớt một con mắt, còn bị chặt đứt một chân để hở ra một nắm vải bông, nhìn hình dạng rất đáng thương.
“Cạch” một cái tiếng đóng cửa vang lên, Hạ Lâm Âm hoảng sợ, quay đầu lại: "Ly Lạc?”
Cô cùng một nhóm với Ly Lạc, Ly Lạc vẫn luôn giống như một người vô hình đi bên cạnh cô, không nói gì cũng không nói ra suy nghĩ của mình, luôn im lặng đứng một bên, rũ mắt quan sát không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Cô hỏi vài lần nhưng không nhận được câu trả lời nên cũng cố gắng lơ đi hơi thở mạnh mẽ của Ly Lạc, hết sức tập trung tìm kiếm manh mối.
Hiện tại cửa bị đóng lại, trong phòng nhỏ của đứa trẻ chỉ còn lại hai người là cô và Ly Lạc, muốn bỏ qua sự tồn tại của Ly Lạc cũng khó, Hạ Lâm Âm cảm thấy bầu không khí loãng đi rất nhanh, có một loại cảm giác áp bức nặng nề kéo tới chỗ cô.
Hạ Lâm Âm nuốt một ngụm nước miếng, buông con thỏ đang cầm trên tay ra, rồi đứng dậy: "Ly Lạc, anh… Anh tại sao lại đóng cửa lại?”
Lông mi đen như lông vũ khẽ chớp, Ly Lạc nâng mắt lên nhìn Hạ Lâm Âm, con ngươi sâu thẳm vô cùng dọa người, hắn dùng đôi chân dài của mình không nhanh không chậm bước từng bước về phía Hạ Lâm Âm.
Toàn bộ tiếng bước chân của Ly Lạc đều rơi vào tấm thảm lông mềm mại, nhưng Hạ Lâm Âm vẫn có thể cảm giác được tiếng bước chân của hắn từng chút từng chút một, giống như tiếng tim đập từng nhịp từng nhịp trong lòng cô.
“Ly Lạc, anh muốn làm gì? Anh đừng làm tôi sợ chứ...”
Hạ Lâm Âm lùi ra phía sau hai bước, kết quả ngã trên giường của đứa trẻ, cô vội vàng cầm con thỏ lớn che trước người mình: "Tôi cảnh cáo anh, anh đừng… đừng có làm bậy đó....”