Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 70. Lâu đài ma ám (7)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-11-07 19:12:01
Lượt xem: 26

Ly Lạc tháo đôi giày cao gót trên chân Hạ Lâm Âm ra, nắm lấy cổ chân cô và kéo nhẹ. Hạ Lâm Âm vì mất thăng bằng mà ngã về phía hắn.

 

Ly Lạc kéo chiếc áo khoác gió lên, bọc Hạ Lâm Âm đang run rẩy vì lạnh vào trong lòng mình, rồi khẽ nói: "Đừng sợ."

 

"Anh có biết làm người khác sợ có thể khiến họ c.h.ế.t khiếp không?" Giọng Hạ Lâm Âm có phần nghiến răng.

 

"Xin lỗi."

 

Ly Lạc xin lỗi một cách nhanh chóng khiến Hạ Lâm Âm không biết phải nói gì.

 

Cô đẩy lồng n.g.ự.c ấm áp của hắn: "Nam nữ thụ thụ bất thân, anh buông tôi ra đi."

 

"Em lạnh." Hai chữ lời ít ý nhiều.

 

Trên trán Hạ Lâm Âm hiện ba sọc đen tuyền, nói rất có lý, khiến cô không thể phản bác.

 

Ly Lạc giữ đầu Hạ Lâm Âm trong lòng ngực, trong bóng tối, hắn đứng yên như một bức tượng đá, nhắm mắt lại, dường như đang lặng lẽ cảm nhận điều gì đó, không động đậy.

 

"Thịch!"

 

"Thịch!"

 

"Thịch!"

 

Bên tai cô là tiếng tim đập mạnh mẽ của Ly Lạc. Qua lớp vải, cô có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ tiềm ẩn, điều này vừa khiến cô thấy an toàn vừa khiến cô lo lắng.

 

Ly Lạc giống như chính con người hắn, sự mạnh mẽ, điềm tĩnh của hắn luôn đem lại cho cô cảm giác an toàn, nhưng sự bí ẩn như làn sương mù bao phủ quanh hắn khiến cô không thể nhìn thấu, luôn khơi dậy trong cô nỗi bất an.

 

Cô không biết Ly Lạc tiếp cận cô với mục đích gì. Mỗi khi hắn nhìn cô, ánh mắt của hắn luôn khó hiểu, khiến cô căng thẳng và lo lắng, như một con cá bị ném lên thớt, không biết khi nào sẽ bị chặt đứt.

 

"Là hồn ma làm phải không?" Hạ Lâm Âm hỏi. 

 

Cô không lo rằng hồn ma sẽ g.i.ế.c tất cả bọn họ ngay lập tức, bởi theo cách vận hành trò chơi này, luôn sẽ có thời gian để người chơi tìm ra con đường sống.

 

Chắc hẳn hồn ma sẽ từ từ tra tấn họ, tăng thêm hoảng loạn.

 

Nỗi sợ hãi lớn nhất là khi chứng kiến người xung quanh mình dần dần biến mất, không biết khi nào sẽ đến lượt mình.

 

Ly Lạc bình tĩnh nói: "Chỉ là một vài lừa bịp nhỏ thôi."

 

"Tôi không còn lạnh nữa, anh buông tôi ra đi." Giọng của Hạ Lâm Âm có hơi nghẹt mũi.

 

Lần này Ly Lạc không cố chấp nữa, dù biết Hạ Lâm Âm đang nói dối, nhưng hắn vẫn dứt khoát buông cô ra.

 

Ly Lạc rời đi, hơi ấm bao quanh Hạ Lâm Âm lập tức tan biến. Trong bóng tối, cô không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nắm chặt đôi giày cao gót mà Ly Lạc đã trả lại cho cô.

 

Ly Lạc mò mẫm đến chiếc bàn và cầm lấy chiếc bật lửa, từ từ thắp sáng từng cây nến, hắn khẽ cúi đầu, hàng mi dày rũ xuống tạo nên một cái bóng mờ trên mắt, ánh sáng của ngọn nến chiếu lên gương mặt điển trai của hắn, mờ ảo và khó đoán.

 

Dáng vẻ điềm tĩnh như thể hắn chỉ đang thắp nến cho một bữa tối lãng mạn, chứ không phải đang ở trong một lâu đài cổ chứa một hồn ma đáng sợ.

 

Phòng khách lại sáng lên, giống như bản năng của những con côn trùng hướng về phía ánh sáng, những người vừa chạy tán loạn đều tụ lại đây.

 

"Bốp!" Một tiếng vang lên, chiếc đèn chùm pha lê trên trần cũng bừng sáng.

 

Hạ Lâm Âm đảo mắt nhìn quanh, trong phòng khách có chín người, bao gồm cả cô, ngoài Triệu Đại Hải, Điền Xuân Lệ cũng không thấy đâu!

 

Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé

"Điền Xuân Lệ đâu rồi?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/70-lau-dai-ma-am-7.html.]

"Chạy lên lầu hai à?" Lưu Vĩ gọi to lên phía trên: "Điền Xuân Lệ! Điền Xuân Lệ!"

 

Không có tiếng trả lời, sau khi suy nghĩ một lúc, Lưu Vĩ đập tay và nói: "Tôi biết rồi! Chắc họ vừa thua trò chơi nên tâm trạng không vui, thế nên mới bày trò này để hù chúng ta!"

 

"Chắc chắn là vậy. Điền Xuân Lệ và Triệu Đại Hải thua trò chơi, cố ý làm trò. Họ chắc đang trốn ở đâu đó!" Lưu Vĩ chống nạnh: "Tốt lắm, hai người đó! Cố ý hù dọa chúng ta, giờ chúng ta sẽ kéo họ ra!"

 

Hạ Lâm Âm không tin Điền Xuân Lệ và Triệu Đại Hải đang đùa, nhưng việc tìm kiếm người là cần thiết, u linh đã bắt đầu hành động, họ phải chủ động tìm manh mối, không thể ngồi yên đợi chết.

 

"Trong bếp có không?"

 

"Rèm cửa thì sao? Kiểm tra sau rèm thử."

 

"Dưới bàn thì sao?"

 

"Không có, tầng một không có, đã tìm hết rồi."

 

"Vậy thì ở trên tầng hai, chúng ta lên xem!"

 

Đây là lần đầu tiên Hạ Lâm Âm lên tầng hai, tầng hai có bốn phòng, phòng ngủ chính có phòng tắm riêng, trong tủ quần áo phòng ngủ chính chỉ treo quần áo nam, trong phòng tắm chỉ có một chiếc bàn chải đánh răng.

 

Những chi tiết này Hạ Lâm Âm lướt qua khi đang tìm người.

 

Một phòng trẻ em, một phòng chứa đồ dùng của phụ nữ với đủ loại váy treo trong tủ, và một căn phòng có phong cách trang trí khá trung tính, tủ quần áo trong phòng này treo nhiều loại trang phục khó nói, có áo sơ mi nam và cả trang phục thủy thủ nữ.

 

Áo sơ mi thì gần như trong suốt, còn bộ đồ thủy thủ thì khá hở hang, cảm giác như những bộ đồ trong tủ này không phải để mặc ra ngoài, mà là dùng để gia tăng sức quyến rũ.

 

Trừ bốn phòng bên ngoài, còn có một phòng sách lớn và một phòng chứa đồ lặt vặt.

 

Triệu Đại Hải và Điền Xuân Lệ được mọi người tìm ra ở phòng chứa đồ, hai t.h.i t.h.ể thẳng tắp được treo ở giữa không trung, cổ bị dây đỏ siết chặt, đầu lưỡi kéo dài, mắt đỏ lòm nhìn thẳng ra ngoài cửa.

 

Lúc thấy t.h.i t.h.ể của Triệu Đại Hải và Điền Xuân Lệ, Lưu Vĩ xụi lơ trên mặt đất: “Xong rồi, xong rồi, cái tin đồn đó là thật, trong phòng này quả nhiên là có ma, chúng ta đều phải chết, nó sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t chúng ta.”

 

“Im miệng!” Mã Ngôn Minh hét một tiếng: “Ma quỷ quái cái gì, đều là lời nói vô căn cứ! Trên đời này không có quỷ! Những sự kiện kì dị kia không phải đều đã được chứng minh là có người giở trò sao?”

 

Mã Ngôn Minh là người theo chủ nghĩa vô thần, đó là kiên định tin tưởng trên đời này không có ma quỷ, cho nên ông mới dám đi vào những nơi bị mọi người đồn có thần linh kỳ ảo.

 

Sự thật cũng chứng minh là rất nhiều sự kiện kì dị đều có người ở đó giả thần giả quỷ.

 

Ánh mắt sắc bén của Mã Ngôn Minh vòng quanh mọi người một vòng: “Hung thủ g.i.ế.c Triệu Đại Hải và Điền Xuân lệ ở trong phòng này, hung thủ chắc chắn là muốn lợi dụng sự sợ hãi của chúng ta đối với hồn ma để cho chúng ta hiểu lầm là ma g.i.ế.c người, sau đó lần lượt g.i.ế.c chúng ta.”

 

“Không! Ma! Là ma! Không phải chúng ta!” Hạ Dao hét to, sắc mặt cô ấy trắng bệch tràn đầy vẻ kinh hoàng và bất an.

 

“Mấy người chúng ta đều ở lầu một, vậy thì ai có thể trong thời gian ngắn ngủi g.i.ế.c c.h.ế.t hai người Triệu Đại Hải và Điền Xuân Lệ, tôi là người sói, người tiếp theo chính là tôi, tôi không muốn đợi ở chỗ này! Tôi phải về nhà!”

 

Hạ Dao xoay người hướng về cầu thang chạy.

 

“Hạ Dao!” Chúng Nhân vội vàng đuổi theo.

 

“A a a a!”

 

Hạ Dao từ trên cầu thang ngã xuống, một đường lăn đến sàn, đầu hướng xuống dưới, cổ cong vẹo không thể tưởng tượng được, vừa quỷ dị vừa kinh sợ.

 

Mái tóc đen tuyền tản ra, m.á.u tươi lan tràn, nhuộm ướt thảm một mảng lớn.

 

Chỉ trong chốc lát, mười một người c.h.ế.t mất ba người, chỉ còn lại tám người.

 

“Ma! Ma đó! Là ma g.i.ế.c c.h.ế.t Hạ Dao!”

 

“Im miệng! Báo cảnh sát! Bây giờ chúng ta phải báo cảnh sát, mẹ kiếp, tại sao lại không có tín hiệu!”

Loading...