Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 69. Lâu đài ma ám (6)
Cập nhật lúc: 2024-11-06 15:14:51
Lượt xem: 34
Ngay khi mọi người đang đoán rằng Hạ Lâm Âm sẽ chỉ vào Tần Mạn Văn hoặc Dương Thụ Minh, thì cô bất ngờ giơ tay chỉ về phía Triệu Đại Hải.
Triệu Đại Hải kinh ngạc nhìn Hạ Lâm Âm, không tin nổi, lập tức hỏi: "Cô chỉ tôi sao?"
“Haha!” Anh ta cười nhẹ: "Hạ Lâm Âm, cô thật sự chỉ tôi ư? Từ đầu đến cuối tôi luôn tin cô không phải là sói, tôi cũng rất tin vào những phân tích của cô."
"Cô nói Điền Xuân Lệ là sói, tôi đã theo cô bỏ phiếu cho Điền Xuân Lệ. Nếu tôi là sói, làm sao tôi có thể chỉ Điền Xuân Lệ được? Hơn nữa, cả Tần Mạn Văn và Dương Thụ Minh đều từng nghi ngờ chúng ta là sói, rõ ràng họ đang cố tình vu khống. Bây giờ, chỉ còn một người là sói, hoặc là Tần Mạn Văn hoặc là Dương Thụ Minh, làm sao có thể là tôi? Cô có thể nghi ngờ bất cứ ai, nhưng không nên nghi ngờ tôi!"
"Nhưng giờ cô lại chỉ vào tôi, Hạ Lâm Âm. Tôi bắt đầu nghi ngờ cô rồi. Không lẽ cô mới chính là sói?"
"Cô là sói, nên cô mới chỉ vào tôi, để tôi bị loại với hai phiếu rồi cô sẽ chiến thắng."
Ngay lập tức, Triệu Đại Hải chuyển tay từ Dương Thụ Minh sang Hạ Lâm Âm: "Tôi đổi phiếu, bỏ cho Hạ Lâm Âm."
"Triệu Đại Hải, anh nói không sai, lẽ ra tôi không nên bỏ phiếu cho anh. Nhưng khi anh bỏ phiếu cho Điền Xuân Lệ, ánh mắt cô ấy nhìn anh với vẻ ngạc nhiên. Chính điều đó đã khiến tôi bắt đầu nghi ngờ."
Hạ Lâm Âm nhìn Triệu Đại Hải với ánh mắt ngưỡng mộ. Triệu Đại Hải vẫn luôn là người mang dáng vẻ thô kệch, đầy chất nhà giàu mới nổi như thể muốn khắc dòng chữ "Tôi có tiền" lên mặt mình.
Nếu không tham gia trò chơi này, thật khó để biết anh ta lại là người có trí tuệ đến thế. Không rõ anh ta có phải là một người chơi chuyên nghiệp hay không.
“Được rồi! Bây giờ Triệu Đại Hải và Hạ Lâm Âm hòa phiếu. Dương Thụ Minh, Tần Mạn Văn, hai người hãy thống nhất xem ai trong số họ là sói và đưa ra lựa chọn cuối cùng." Lưu Vĩ lên tiếng.
"Dương Thụ Minh, Hạ Lâm Âm là sói, cậu đừng bỏ phiếu cho Triệu Đại Hải nữa." Tần Mạn Văn cau mày nói với Dương Thụ Minh.
"Dù thế nào, tôi vẫn bỏ phiếu cho Triệu Đại Hải là sói, tôi sẽ không thay đổi!" Dương Thụ Minh quả quyết, như một con bò bướng bỉnh vẫn chỉ tay vào Triệu Đại Hải.
Tần Mạn Văn thở dài, bất đắc dĩ đổi phiếu: "Được thôi, tôi sẽ đổi phiếu cho Triệu Đại Hải, nhưng trong lòng tôi vẫn tin rằng Hạ Lâm Âm là sói. Tôi chỉ làm theo Dương Thụ Minh để đưa ra kết quả thôi."
Lưu Vĩ búng tay: "Được, Triệu Đại Hải bị loại. Mọi người lật thẻ bài lên."
Tần Mạn Văn lật thẻ bài của mình: "Tôi là phù thủy. Tôi đã nói Hạ Lâm Âm là sói. Chúng ta thua rồi."
Hạ Lâm Âm lật thẻ bài của cô lên, danh tính– dân làng.
Tần Mạn Văn đứng hình, lời định nói nghẹn lại trong cổ họng. Sự thật bẽ bàng đến nhanh như một cơn lốc.
Đối phương ngây người nhìn thẻ bài của Hạ Lâm Âm, miệng khẽ mở, rồi cuối cùng cười ngượng ngùng, nhún vai một cái: "Thôi được, chúng ta thắng rồi."
Hạ Lâm Âm liếc nhìn thẻ bài của Ly Lạc, đúng như cô dự đoán, Ly Lạc là tiên tri.
Điền Xuân Lệ, Hạ Dao, và Triệu Đại Hải đều là sói, tất cả đã bị loại, dân làng chiến thắng.
"Thực ra chúng ta đã có thể thắng ván này rồi, tất cả là do cô đấy. Tự dưng cô nhìn tôi làm gì?" Triệu Đại Hải tiếc nuối vỗ đùi đánh đét, nhìn về phía Điền Xuân Lệ với vẻ không hài lòng: "Tôi đã bảo cô rồi, cô không đủ thông minh để chơi trò này."
"Bực mình thật đấy! Tôi đi vệ sinh một lát." Triệu Đại Hải nhún vai, đứng dậy rồi đi về phía nhà vệ sinh.
“Anh đổ lỗi cho em làm gì, em có cố ý đâu.” Điền Xuân Lệ bực bội lẩm bẩm, liếc Hạ Lâm Âm một cái đầy tức tối.
Vài phút sau, Triệu Đại Hải vẫn chưa ra khỏi nhà vệ sinh. Lưu Vĩ bèn chọc ghẹo: "Triệu Đại Hải đâu rồi nhỉ? Chắc anh ta ngã vào bồn cầu rồi."
"Đại Hải! Triệu Đại Hải!" Lưu Vĩ hét lên: "Nếu cậu đang bận thì cứ nói nhé, chúng tôi sẽ chơi tiếp mà không đợi cậu đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/69-lau-dai-ma-am-6.html.]
Không có tiếng đáp lại, Lưu Vĩ bỗng thấy kỳ lạ: "Triệu Đại Hải đang làm gì trong đó vậy? Đừng nói là anh ta ướt quần rồi xấu hổ không dám lên tiếng nhé."
Hạ Lâm Âm bắt đầu có cảm giác lo lắng. Triệu Đại Hải đã vào nhà vệ sinh một lúc lâu mà không có động tĩnh gì, khả năng cao là đã có chuyện xảy ra.
Chỉ vì trò chơi quá cuốn hút mà mọi người gần như quên mất trong căn phòng này vẫn có một hồn ma g.i.ế.c người.
“Có khi nào anh ta cố tình trêu chúng ta không? Hay chúng ta thử trốn hết đi, đợi Triệu Đại Hải ra ngoài rồi thấy phòng khách trống không, chắc chắn anh ta sẽ hoảng sợ!” Lưu Vĩ hứng khởi đề xuất.
Có người hào hứng muốn thử, có người không quan tâm, lại có người nhíu mày suy nghĩ.
Nhưng người chơi đều biết đây là hành động "tự tìm cái chết." Trốn đi lúc này chẳng khác nào tạo cơ hội cho hồn ma ra tay.
Hạ Lâm Âm lập tức ho nhẹ vài tiếng, giọng khàn khàn: “Tôi không muốn di chuyển gì nữa, thật ra tôi đã buồn ngủ rồi. Chúng ta nên kiểm tra xem Triệu Đại Hải có sao không, biết đâu anh ấy gặp chuyện gì, chứ không phải cố tình im lặng để dọa chúng ta.”
“Được rồi, để tôi qua xem sao. Xem anh ta đang làm gì.” Lưu Vĩ tiến về phía nhà vệ sinh, đập mạnh cửa: “Đại Hải! Triệu Đại Hải! Nếu anh không nói gì, tôi sẽ vào đó!”
Lưu Vĩ xoay nắm cửa, phát hiện cửa không khóa. Khi vừa mở ra, bên trong hoàn toàn trống rỗng, không hề có bóng dáng Triệu Đại Hải!
"Triệu Đại Hải không có trong nhà vệ sinh!"
Lưu Vĩ hét lớn. Tiếng hét của anh vừa dứt, một cơn gió lạnh thổi qua phòng khách.
"Phù~"
Giống như có ai đó vừa thổi vào ngọn nến.
Ngọn nến lung lay vài cái rồi vụt tắt, khiến cả phòng khách chìm vào màn đêm tăm tối.
"Aaa!!"
Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé
"Đừng hoảng! Đừng hét! Mọi người bình tĩnh!"
"Công tắc đâu? Công tắc ở đâu rồi? Ai bật đèn lên đi!"
"Tôi bật rồi! Nhưng đèn không sáng! Sao đèn không lên vậy?"
…
Hạ Lâm Âm đứng dậy khỏi ghế sofa, không chạy lung tung, cô rút điện thoại từ trong túi ra rồi bật đèn pin.
Ánh sáng từ đèn pin lắc lư trong bóng tối, đột nhiên, một khuôn mặt với mắt, miệng và tai đều chảy m.á.u xuất hiện trên màn hình. Chiếc điện thoại trên tay Hạ Lâm Âm rơi "bộp" xuống sàn.
Căn phòng lại chìm vào bóng tối, đen kịt như mực.
Hạ Lâm Âm thò tay vào túi, lôi đôi giày cao gót ra. Đôi giày này giờ có thể thay đổi kích thước tùy ý. Cô cúi xuống, xỏ chân vào giày.
Dù trước mặt là màn đêm mịt mù, nhưng Hạ Lâm Âm cảm nhận được rõ ràng có thứ gì đó đang đứng trước mặt cô, theo dõi cô trong bóng tối.
Cô lạnh đến mức răng va vào nhau, nhưng thứ ở phía trước không nhúc nhích, cô cũng không dám động đậy. Liệu đó có phải hồn ma không?
Mặc dù biết rằng giày cao gót mang lại cho cô một mức độ phòng vệ trước các linh hồn, nhưng điều đó vẫn không thể xua tan được cảm giác áp lực nghẹt thở từ thứ trước mặt.
Đột nhiên, Hạ Lâm Âm đứng dậy, chân phải mang giày cao gót mạnh mẽ đá về phía trước.
Ngay lúc đó, cổ chân cô bị một bàn tay nắm chặt, trong bóng tối vang lên giọng nói trầm thấp: “Là tôi.”