Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 67. Lâu đài ma ám (4)
Cập nhật lúc: 2024-11-03 16:44:16
Lượt xem: 34
Hạ Lâm Âm điềm tĩnh quan sát xung quanh, ánh mắt lướt qua từng gương mặt trong phòng.
Có người giữ nét mặt lạnh lùng vô cảm, có người thì phấn khích và đầy hào hứng, trong khi người khác lại nghi hoặc nhìn quanh, như thể muốn tìm manh mối từ biểu cảm của những người xung quanh để đoán xem họ đã rút lá bài gì.
“Trời tối, xin hãy nhắm mắt.”
Nghe giọng của Lưu Vĩ, Hạ Lâm Âm nhắm mắt lại.
Phòng khách trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng tích tắc đều đặn của chiếc đồng hồ quả lắc.
“Sói, xin hãy g.i.ế.c người.”
Giữa những tiếng động nhẹ khẽ vang lên, bất ngờ có một tiếng "đùng" vang lên, dường như có thứ gì đó va phải bàn.
“Được rồi, sói xin hãy nhắm mắt, tiên tri xin hãy mở mắt.”
Hạ Lâm Âm cảm nhận được Lưu Vĩ tiến lại gần cô rồi dừng lại một lúc, có lẽ anh đang kiểm tra lá bài của cô hoặc hai người bên cạnh.
“Tiên tri nhắm mắt, phù thủy xin hãy mở mắt.”
“Bạn muốn đầu độc ai? Ai là người bạn muốn hại?”
“Được rồi, phù thủy nhắm mắt, trời sáng rồi, mọi người có thể mở mắt.”
Sau khi tất cả mọi người mở mắt, Lưu Vĩ chỉ vào Vệ Tiểu Hoa và Mã Ngôn Minh nói: “Tối qua, Vệ Tiểu Hoa và anh Mã đều đã chết, vì anh Mã bị phù thủy đầu độc nên không thể để lại ‘di ngôn,’ còn Vệ Tiểu Hoa, bạn có thể để lại ‘di ngôn’ của mình.”
Người bị sói g.i.ế.c trong đêm đầu tiên có thể để lại di ngôn, người bị mọi người bỏ phiếu g.i.ế.c vào ban ngày cũng có thể để lại di ngôn, nhưng người bị phù thủy đầu độc thì không thể.
Vẻ mặt Mã Ngôn Minh thoáng hiện sự không hài lòng. Đêm đầu tiên đã bị phù thủy đầu độc, chưa kịp chơi mà đã kết thúc, điều đó khiến anh ta không khỏi bực bội.
Vệ Tiểu Hoa là một người có sự hiện diện rất mờ nhạt, hầu như không nói chuyện, luôn cúi đầu, mái tóc dài bết dầu che khuất đôi mắt.
Cậu ngẩng đầu liếc nhanh Hạ Lâm Âm một cái rồi lại cúi xuống: “Tôi nghĩ Hạ Lâm Âm là sói.”
“Lý do là gì? Cậu có thể nói rõ tại sao lại nghĩ Hạ Lâm Âm là sói.” Thấy Vệ Tiểu Hoa chỉ nói một câu rồi im lặng, Lưu Vĩ nhắc nhở.
Vệ Tiểu Hoa im lặng cúi đầu, không đáp.
Lưu Vĩ không còn cách nào khác nói: “Được thôi, bạn cảm thấy Hạ Lâm Âm g.i.ế.c bạn, đúng không?”
“Không phải…” Vệ Tiểu Hoa lắc đầu, rồi ngừng lại, dường như không biết phải nói gì, một lát sau lắp bắp nói: “Tôi... tôi cảm thấy cô ấy là sói.”
“Được rồi, di ngôn của Vệ Tiểu Hoa đã xong.
Cậu ta nghĩ Hạ Lâm Âm là sói.” Lưu Vĩ ra hiệu: “Bây giờ mọi người lần lượt phát biểu ý kiến của mình.”
Theo thứ tự chỗ ngồi, Điền Xuân Lệ là người đầu tiên lên tiếng. Cô ta đưa tay vén lọn tóc.
“Tôi nghĩ Hạ Lâm Âm là sói, vì đây là vòng đầu tiên, tôi chưa có phán đoán gì rõ ràng, nên sẽ tạm tin lời Vệ Tiểu Hoa. Dù sao, đó cũng là di ngôn của cậu ta, chắc chắn cậu ta đã nhận ra điều gì đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/67-lau-dai-ma-am-4.html.]
Triệu Đại Hải vừa xoa cằm vừa phân tích: “Tôi nghĩ Dương Thụ Minh là sói, vì cậu ta có vẻ hơi hưng phấn, trông không bình thường.”
Nghe thấy lời của Triệu Đại Hải, Dương Thụ Minh không nhịn được phản bác: “Tôi lúc nào chả hưng phấn như thế này?”
Giọng nói to vang lên khiến ngọn nến trong phòng cũng khẽ rung rinh.
“Không ai được nói nữa!” Lưu Vĩ nhìn Dương Thụ Minh: “Dương Thụ Minh, cậu muốn nói gì thì để khi đến lượt rồi hãy nói, bây giờ không được chen ngang.”
"Mọi người thấy chưa? Dương Thụ Minh kích động như vậy rõ ràng là hành vi của kẻ có tật giật mình. Nên tôi tin rằng Dương Thụ Minh chính là sói."
Triệu Đại Hải khoanh tay trước ngực, gương mặt đầy vẻ đắc ý, như thể nói: “Tôi đoán chắc cậu rồi, không sai đâu.”
Lưu Vĩ vẫy tay: “Được rồi, tiếp theo.”
Hạ Dao lắc đầu, khuôn mặt đầy sự bối rối: “Tôi thật sự không biết ai là sói.”
“Trời ạ! Cậu không nhất thiết phải chỉ ra ai là sói đâu. Cậu cũng có thể nói mình là dân làng, rồi đưa ra lý do để người khác tin cậu.” Lưu Vĩ sốt ruột, không ngừng vung tay ra hiệu.
Hạ Dao gật đầu: “Ừm, tôi là dân làng, mọi người hãy tin tôi.”
Lưu Vĩ thở dài, tay khẽ chạm vào trán: “Tiếp theo.”
Chu Ngọc nở nụ cười ngượng ngùng: “Tôi cũng không chắc phán đoán của mình có đúng không, nhưng tôi có cảm giác Ly Lạc là phù thủy. Vì trong ván đầu tiên, phù thủy thường sẽ chọn cứu người, nhưng lần này phù thủy không cứu ai mà lại đầu độc một người. Điều này chứng tỏ…”
Có vẻ như không biết nên diễn đạt thế nào, Chu Ngọc ngập ngừng một lúc rồi tiếp tục.
“Phù thủy đã đầu độc anh Mã, điều này chứng tỏ phù thủy nghĩ anh Mã chính là sói và khá tự tin vào phán đoán của mình, nên mới chọn đầu độc anh ấy ngay từ đầu. Tôi cảm giác Ly Lạc là kiểu người nghĩ gì làm nấy, không ngại mích lòng ai, vì vậy tôi nghĩ Ly Lạc chính là phù thủy.”
Thấy mọi người vẫn nhìn mình, mặt Chu Ngọc đỏ lên, vội nói thêm: “Thôi, tôi nói xong rồi.”
“Đến lượt tôi phải không?” Hạ Lâm Âm kéo chăn lên, đắp cho ấm rồi phân tích: “Tôi nghi Điền Xuân Lệ là sói. Không biết mọi người có để ý không, khi sói g.i.ế.c người, có tiếng ‘đùng’ vang lên. Có vẻ như sói vô tình đụng vào thứ gì đó khi ra hiệu. Tay phải của Điền Xuân Lệ đeo một chiếc vòng vàng, tôi nghĩ khi cô ấy giơ tay, chiếc vòng đã đụng vào bàn, vì vậy tôi đoán cô ấy là sói.”
Lưu Vĩ vỗ tay: “Đúng rồi, phải phân tích như Chu Ngọc và Hạ Lâm Âm mới hay. Tiếp theo.”
Tần Mạn Văn ngồi vắt chéo chân, khẽ gõ tay lên bàn: “Tôi nghi ngờ hai người, Hạ Lâm Âm và Triệu Đại Hải.”
“Hạ Lâm Âm nói về tiếng động, tôi cũng nghe thấy. Phân tích của cô ấy rất hợp lý, nhưng ngoài vòng tay của Điền Xuân Lệ, trên cổ tay Triệu Đại Hải cũng có một chuỗi hạt. Tiếng động đó có thể là do Điền Xuân Lệ gây ra, nhưng cũng có thể là do Triệu Đại Hải.”
“Nhưng Hạ Lâm Âm chỉ nhắm vào Điền Xuân Lệ, còn có một chi tiết nữa, sau tiếng ‘đùng’ đó có tiếng hít mũi. Tôi suy đoán rằng Hạ Lâm Âm và Triệu Đại Hải đều là sói. Khi Triệu Đại Hải vô tình gây ra tiếng động, Hạ Lâm Âm đã hít mũi như để nhắc nhở và che giấu cho anh ta, rồi sau đó chỉ ra Điền Xuân Lệ là sói để giúp Triệu Đại Hải lẩn trốn.”
Nghe xong lời Tần Mạn Văn, ai nấy đều lộ vẻ trầm tư.
“Cuối cùng cũng đến lượt tôi.” Dương Thụ Minh hắng giọng: “Triệu Đại Hải nói tôi hưng phấn. Nhưng tôi muốn nói rằng, ngoài ván đầu tôi chưa quen chơi, còn lại lúc nào tôi chẳng hưng phấn như vậy. Mọi người phải tin tôi, tôi không phải sói đâu, đừng để kẻ vô tội bị oan.
Và đúng như Tần Mạn Văn nói, tôi nghĩ Triệu Đại Hải chắc chắn là sói. Chính vì là sói nên cậu ấy mới vu oan cho tôi.”
Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé
“Còn Hạ Dao là sói, Hạ Lâm Âm không phải.”
Không cần những từ như “tôi nghĩ” hay “tôi nghi ngờ”, “tôi đoán”, Ly Lạc thẳng thừng tuyên bố câu đó rồi im lặng.
“Được rồi, vòng phát biểu đã kết thúc, mọi người bắt đầu bỏ phiếu. Tôi sẽ đếm một, hai, ba, rồi mọi người chỉ ra ai mà mình nghĩ là sói.”