Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 45. Cục hộ tống Linh Môn (18)
Cập nhật lúc: 2024-09-01 16:37:55
Lượt xem: 101
Trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, trong lòng rối bời, Hạ Lâm Âm nhíu chặt mày. Làm sao bây giờ? Cô nên làm cái gì bây giờ?
“Tỷ, tỷ đổ mồ hôi rất nhiều kìa.” Tiểu Ly cầm ống tay áo lau nhẹ hai má Hạ Lâm Âm.
Toàn thân Hạ Lâm Âm run lên, tránh né sự đụng chạm của Tiểu Ly, tay Tiểu Ly dừng lại ở giữa không trung, tay áo trượt xuống theo cánh tay cậu, lộ ra mảnh vải bị dính m.á.u bên trong.
Nhìn tới ánh mắt của Tiểu Ly, Hạ Lâm Âm vội vàng chuyển đổi đề tài nói: “Cổ tay đệ sao lại bị thương vậy? Tỷ băng bó giúp đệ lần nữa nhé.”
“Vâng, tỷ tỷ.” Tiểu Ly đưa tay cho Hạ Lâm Âm, dùng ánh mắt đen kịt nhìn mặt cô.
Hạ Lâm Âm tháo mảnh vải quấn trên cánh tay cậu ra, trên cánh tay gầy guộc trắng nõn có cả vết thương cũ lần mới, có chỗ đã khép lại, có chỗ m.á.u vẫn còn chảy ra.
Đầu ngón tay run rẩy xoa nhẹ vết sẹo dữ tợn đã khép lại kia, cảm thấy cánh tay đang nắm trong tay co lại, Hạ Lâm Âm vội vàng xé một đoạn vải sạch, lấy nó băng bó lại vết thương cho Tiểu Ly một cách nhẹ nhàng.
“Tỷ tỷ, đau~”
Giọng điệu làm nũng giống như bình thường khiến cho động tác trên tay Hạ Lâm Âm càng dịu dàng hơn, cô thổi thổi cánh tay Tiểu Ly: “Để cho tỷ thổi vù vù sẽ không còn đau nữa.”
“Ừ hừm! Khụ khụ khụ khụ…” Tiếng ho lớn vang lên.
Hạ Lâm Âm vội buông tay Tiểu Ly ra, cô ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt cố kiềm nước mắt lại, hít sâu một hơi sau đó quay đầu nhìn Tiểu Ly, rồi cười với Tiểu Ly.
Đôi môi hồng nhạt cong lên vui vẻ, lộ ra vài chiếc răng cửa trắng như tuyết, Hạ Lâm Âm mới phát giác, thì ra Tiểu Ly có một chiếc răng cửa rất đáng yêu.
Giờ phút này, ánh mắt như giếng cạn không có sống kia dường như được rải đầy sao, có ánh sáng lấp lánh.
Nụ cười tràn đầy hạnh phúc giống như thiên thần, nhưng trái tim của Hạ Lâm Âm lại nhói lên vì nụ cười của Tiểu Ly, nụ cười này đáng yêu và hồn nhiên biết bao nhiêu, trên khuôn mặt đứa trẻ này thật vất vả mới có nụ cười, vì sao vậy? Vì sao lại phải tàn nhẫn như vậy!
“Rất thích nhìn vẻ mặt đau lòng của tỷ tỷ.” Tiểu Ly có chút ngượng ngùng nói.
Cậu ngẩng đầu nhìn Võ Hầu Vương đang đùa giỡn với A Hương trên long ỷ, chậm rãi thu lại vẻ tươi cười của mình.
“Đệ không phải con của trưởng thôn, nàng ấy cũng không phải tỷ tỷ của đệ, lúc đệ còn nhỏ, phụ thân đệ lên núi đi săn bị dã thú cắn chết, mẫu thân trở thành quả phụ trong thôn, sau đó có người nói mẫu thân dụ dỗ tướng công người khác, tiếp đó nương của đệ đã bị trầm lòng heo.”
“Trưởng thôn nhận đệ làm con, tỷ tỷ, tỷ có biết là vì sao không?”
“Ông ta nói nhìn đệ đáng thương, muốn nhận đệ làm nghĩa tử, nhưng mà thật ra...” Tiểu Ly mỉm cười như tự giễu chính mình.
“Đệ là người có số âm sinh ra vào năm âm, ngày âm, trưởng thôn có tu luyện một loại bí thuật có thể kéo dài tuổi thọ, lấy m.á.u của đệ làm thuốc dẫn, các thôn dân nhìn thấy ông ta trẻ mãi không già, đều nghĩ rằng là được Võ Hầu Vương ban ân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/45-cuc-ho-tong-linh-mon-18.html.]
“Có lẽ có người phát hiện ra sự thật, nhưng lại không dám chống đối ông ta, ai lại tình nguyện giúp một kẻ không cha không mẹ, bán thân bất toại, chỉ có thể là đồ vô dụng ngồi trên xe lăn bị người ta lấy m.á.u chứ.”
“Máu của đệ ngày càng ít hiệu quả với ông ta, lần này ông ta có được năm trăm năm công lực của nữ cương thi ngàn năm, con gái lại được gả cho Võ Hầu Vương làm Vương Phi, đứa con như đệ cuối cùng cũng không còn giá trị gì lợi dụng.”
“Không cần nói, không cần nói nữa, Tiểu Ly à.” Hạ Lâm Âm ôm chặt lấy Tiểu Ly, gác cằm cô lên đỉnh đầu cậu, hốc mắt đỏ lên.
“Tỷ tỷ, cái gì trong lòng bàn tay tỷ lúc nãy vậy?” Tiểu Ly đột nhiên hỏi.
Cả người Hạ Lâm Âm cứng đờ, như không nhìn thấy sự cứng nhắc của Hạ Lâm Âm, Tiểu Ly ôm chặt cô, chậm rãi nói bên tai: “Người chơi thân ái, tuy rằng các bạn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bởi vì hàng hóa có tổn hại, tạo thành sai sót trong nhiệm vụ, cho nên các bạn chưa đủ tư cách làm tiêu sư. Nhưng đừng lo lắng, còn có một lần cơ hội, nhiệm vụ phụ đã mở ra.”
“Nhiệm vụ người chơi… Đánh c.h.ế.t Tiểu Ly, con trai trưởng thôn.”
Hai mắt Hạ Lâm Âm trừng lớn, buông hai tay đang ôm Tiểu Ly ra, không thể tin nhìn cậu.
“Dáng vẻ tỷ kinh ngạc thật đáng yêu mà, rất thích rất thích tỷ tỷ.”
Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé
Tiểu Ly vô cùng thân mật ôm Hạ Lâm Âm cọ tới cọ lui, như đang ôm búp bê nhồi bông yêu thích của mình.
“Tỷ tỷ, tỷ thích nghe chuyện cũ không? Đệ lại nói cho tỷ một bí mật.”
“Ngày trước có một ngọn núi, dưới chân núi có ngôi làng gọi là làng Thủ Mộ, có một ngày, trong thôn có một đám tiêu sư đến đây, bọn họ muốn mang nữ cương thi ngàn năm vào trong mộ làm phi tử cho Võ Hầu Vương, đáng tiếc nữ cương thi này bị trưởng thôn tiêu diệt rồi, bọn họ đành phải để con gái trưởng thôn thay thế nữ cương thi, con trai của trưởng thôn cũng bị bọn họ đưa vào trong mộ, lúc nữ quỷ trong mộ truy đuổi, bọn họ đều liều mạng chạy rồi chạy, quên béng mất phía sau còn có một đứa trẻ ngồi trên xe lăn, sau đó đứa trẻ kia bị nữ quỷ g.i.ế.c chết.”
“Sau này, đứa trẻ đó phát hiện, nó vậy mà có thể sống lại một lần nữa, thời gian quay trở về lúc trước khi c.h.ế.t một ngày, nó nghĩ ông trời đã cho nó thêm cơ hội sống lại, ngày hôm sau, cũng giống như kiếp trước, trong thôn có một đám tiêu sư đến, muốn đưa nữ cương thi ngàn năm vào trong mộ Võ Hầu, chẳng qua ngoại trừ bà mối, cả đám tiêu sư đều đã bị đổi.”
“Lần này, đứa trẻ bị một con cương thi trong mộ cắn chết, hài cốt không còn, nhưng nó lại có thể sống dậy lần nữa.”
“Nó sợ, nó sợ lắm, không muốn giống như hai kiếp trước nữa, vì thế nó đã tự sát, cắt một đường thật sâu trên cổ tay, m.á.u trong cơ thể chảy ra không ngừng, sau đó nó lại tỉnh, thời gian trở về trước lúc tự sát, tất cả mọi thứ đều giống như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Bất kể có dùng cách nào để tự sát, tất cả đều sẽ trở lại thời điểm đó, nó một lần lại một lần trải qua cái c.h.ế.t với nhiều kiểu khác nhau, đôi khi nó may mắn vẫn còn sống trong mộ, nhưng vẫn sẽ bị đám tiêu sư đã đi rồi quay trở lại dùng các loại biện pháp g.i.ế.c chết.”
“Nó không hiểu vì sao đám tiêu sư này lại muốn g.i.ế.c nó, nó cảm thấy bản thân đã mắc phải một lời nguyền, một loại lời nguyền tên là luân hồi, nó hỏi ông trời hết lần này tới lần khác, rốt cuộc nó đã làm sai cái gì mà mới cho nó chịu loại lời nguyền này.”
“Muốn sống không được, hãm sâu vào trong lời nguyền này trốn không thoát, nó cam chịu số phận, từ từ c.h.ế.t lặng. Nhưng mà có một điều nó không hiểu, tại sao mỗi lần luân hồi đều là những đám tiêu sư khác nhau.”
“Về sau, nó cuối cùng cũng biết! Hóa ra đám tiêu sư này gọi là người chơi, bọn họ đang chơi một trò chơi kinh dị, mà nó chính là một vai diễn bên trong trò chơi, mà người chơi hay gọi là NPC!”
“Nó cảm thấy chân tướng của chuyện này so với bị lời nguyền càng thêm tàn khốc! Rất buồn cười rất thảm hại! Đôi khi nó không biết là bản thân hạnh phúc hơn hay trưởng thôn không biết bất cứ cái gì hạnh phúc hơn, cho dù là trưởng thôn, A Hương, bà mối Lý hay Võ Hầu Vương đều chỉ là một NPC mà thôi.”
“Nó may mắn giữ nguyên được trí nhớ, biết rõ chân tướng, cũng chịu phải đau khổ.”
“Đây thật sự là một chuyện xưa đầy bi thương, đúng không? Tỷ tỷ...”