Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 37. Cục hộ tống Linh Môn (10)
Cập nhật lúc: 2024-08-27 15:20:23
Lượt xem: 94
Bà mối Lý vội vàng hỏi: "Phương pháp gì? Trưởng thôn nhanh nói cho ta biết!"
"Ngôi làng của bọn ta đã canh giữ lăng mộ của Võ Hầu vương qua nhiều thế hệ. Từ nhỏ đã được nghe những chiến tích anh hùng của ngài mà lớn lên. Nhất là con gái ta - A Hương lại rất sùng bái ngài ấy."
Trưởng thôn dừng lại rồi nói: "Nếu có thể thì cứ để con gái ta thay thế nữ nhân đó mà kết hôn với Võ Hầu vương."
Nếu vừa rồi không có lời phân tích của Hạ Lâm Âm thì sau khi nghe trưởng thôn nói, bà mối Lý chắc chắn sẽ rất vui mừng. Tối hôm qua khi ăn cơm nàng đã giúp A Hương tính toán ngày sinh tháng đẻ. Nàng ta cùng Võ Hầu vương cũng khá phù hợp. Hơn nữa theo tính toán của nàng thì A Hương thay thế nữ nhân kia càng thích hợp hơn.
Nhưng bây giờ, nghĩ đến những gì Hạ Lâm Âm vừa nói và nghĩ đến hành vi tối hôm qua của trưởng thôn yêu cầu nàng giúp A Hương kiểm tra ngày sinh tháng đẻ thì bà mối Lý lập tức tức giận hỏi: "Trưởng thôn, có phải chính ông làm ra việc tồi tệ với t.h.i t.h.ể nữ nhân này hay không hả?”
Ngô lão cùng với anh mập cũng nhìn trưởng thôn chằm chằm. Vương Minh quát: "Ông được lắm! Việc này nhất định là do ông làm! Ông muốn con gái mình làm Vương phi của Võ Hầu vương nên mới cố ý cưỡng h.i.ế.p nữ nhân kia.”
Trưởng thôn sững sờ một lúc, sau đó đảo mắt nhìn đám người Hạ Lâm Âm.
Gã không ngờ mọi chuyện lại nhanh chóng bị bại lộ như vậy. Thế nhưng bại lộ thì đã sao, bà mối Lý và những người khác có lựa chọn nào khác nữa chắc?
Trưởng thôn không hề biện minh gì nữa, cũng không hoảng sợ khi bị bắt, mà trực tiếp thừa nhận: "Nếu như ta làm thì sao?"
"Ông…" Bà mối Lý chỉ vào trưởng thôn, ngón tay run lên vì tức giận. Nàng lấy ra một tấm bùa ném về phía trưởng thôn: "Ông thật đáng bị c.h.é.m nghìn nhát đao, ông đúng là cầm thú!"
Trưởng thôn khinh bỉ liếc nhìn tờ bùa, gã vung tay áo lên, lá bùa đã nhanh chóng bị đốt thành tro.
Hạ Lâm Âm và những người chơi khác nhìn nhau.
Cái quái gì thế này! Trưởng thôn là yêu quái à?
Họ biết khả năng của bà mối Lý. Nàng là một người giỏi về bùa chú bằng giấy và dễ dàng tạo ra người giấy. Mà bây giờ trưởng thôn lại dễ dàng hóa giải lá bùa của nàng! Một trưởng thôn của ngôi làng canh giữ lăng mộ có thể mạnh như vậy sao?
Chẳng phải trong Lăng mộ sẽ còn nguy hiểm hơn nữa à?
Trên mặt bà mối Lý thoáng vẻ ngạc nhiên. Sau đó nàng phất tay xé tờ bùa trên trán nữ nhân kia. Nữ cương thi mở to mắt.
Một tiếng "rầm”, cỗ kiệu bị vỡ thành năm mảnh, nữ cương thi nhảy ra khỏi kiệu và giẫm lên mặt đất.
Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé
"Bùm." Những phiến đá xanh xung quanh đôi giày thêu tinh xảo đều bị nứt ra uốn lượn như mạng nhện.
Bà mối Lý lắc chuông. Trong tiếng chuông lanh lảnh, nữ nhan giật mình quay người lại, rồi nhảy về phía trưởng thôn.
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm!"
Mỗi lần nàng tiếp đất, giống như một chiếc búa lớn đập xuống cũng như nện luôn vào tim những người đang đứng.
Móng tay màu đỏ sẫm nhanh chóng dài ra, miệng mở lớn lộ ra hai cái răng nanh nhọn hoắt. Nữ cương thi lao tới hướng cổ của trưởng thôn mà cắn.
Trưởng thôn quát to một tiếng sau hất bay nữ cương thi lên trời. Sau đó nhẹ nhàng bay lên, năm ngón tay siết chặt cổ cương thi.
"Ha ha ha ha!"
Cùng với tiếng cười đầy ngông cuồng của trưởng thôn, cơ thể nữ nhân run lên, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy nhanh chóng khô héo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/37-cuc-ho-tong-linh-mon-10.html.]
"Cha! Để lại một ít cho con gái nha!" Âm thanh nũng nịu truyền đến, trưởng thôn liền ném nữ cương thi về phía A Hương: "Được rồi! Vẫn còn năm trăm năm công lực, cha để lại cho con đó!"
"Cảm ơn cha!"
Khuôn mặt của A Hương vui vẻ, sau khi tóm lấy nữ cương thi, nàng ta hút hết công lực của nữ nhân như trưởng thôn, vẻ mặt tràn đầy thoả mãn.
Làn da mịn màng và đầy đặn của nữ cương thi nhanh chóng xỉn màu, càng ngày càng teo tóp cuối cùng biến thành một cái xác khô. Chỉ trong thời gian nháy mắt, nữ cương thi chỉ còn da bọc xương.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Vương Minh há hốc miệng, cằm như muốn rơi ra. Ôi mẹ ơi!
Chỉ 2 con NPC ở trong thôn mà còn mạnh như vậy!
Hấp tinh đại pháp là như vậy đúng không!
Cũng may vừa rồi không có mắng trưởng thôn, nếu không trong phút chốc chắc anh ta cũng bị hút thành thây khô mất!
Cho dù mấy người họ cộng lại cũng không đánh lại được vị trưởng thôn này!
Một nữ cương thi nghìn tuổi! Dẫm một cái liền thành một cái hố to, móng tay còn sắc hơn lưỡi đao! Vậy mà lại bị trưởng thôn và con gái gã hút thành thây khô chỉ trong nửa phút!
A Hương vứt bỏ nữ nhân trên tay như ném rác, sau khi chạm vào khuôn mặt nhẵn nhụi của mình, nàng ta sung sướng chạy về phía trưởng thôn, vui vẻ nói: "Cha ơi! Con lại trẻ ra rồi!"
Trưởng thôn gật đầu, rồi nhìn bà mối Lý: "Thế nào? Con gái của ta xứng làm Vương phi hơn là nữ cương thi nghìn tuổi kia chứ? Bà mối Lý, ta tin ngươi là người thông minh. Nếu ngươi trì hoãn thời gian thì không tốt đâu. Chắc ngươi không muốn Võ Hầu vương tức giận đó chứ. "
Bà mối Lý tức đến mức nghiến răng nhưng lại không thể làm gì. Nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy thì nàng không thể nuốt trôi cục tức này.
"Vì mọi thứ đã trở nên như thế này, nếu tiểu thư A Hương bằng lòng kết hôn với Võ Hầu vương thì không gì tốt hơn."
Bà mối Lý ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tuy nhiên nữ nhân này không có cha không mẹ, hơn nữa cha ruột của tiểu thư A Hương vẫn còn sống, nếu trưởng thôn bằng lòng đến mộ Võ Hầu Vương tham dự hôn lễ với bọn ta thì ta tin rằng Võ Hầu vương sẽ rất vui lòng.”
"Cái này..." Thôn trưởng sờ cằm cân nhắc: "Bà mối Lý nói cũng có lí."
Ngay lập tức gã nói: "Nhưng với tư cách là trưởng thôn thủ hộ mộ, ta thực sự không thể rời khỏi đây. Vậy để con trai thay ta đến lăng mộ của Võ Hầu với tỷ tỷ của nó đi."
Bà mối Lý ngạc nhiên, vậy mà trưởng thôn còn có một đứa con trai?!
Thôn trưởng dặn dò người hầu: "Đưa thiếu gia ra đây đi."
"Lộc cộc… Lộc cộc…"
Chính là thiếu niên ấy! Đó là thiếu niên mà cô đã nhìn thấy đêm qua!
Hạ Lâm Âm nhìn thiếu niên ngồi trên xe lăn.
Không có ánh sáng của đèn lồng, làn da của cậu gần như trong suốt dưới ánh mặt trời, không phải là màu trắng nhợt nhạt của một nữ tử, mà là màu trắng đã lâu không thấy ánh mặt trời, mang một vẻ đẹp mong manh và bệnh tật.
Hạ Lâm Âm nhận thấy trên cổ tay của cậu bé có những vòng tròn bằng vải trắng quấn quanh.
"Tiểu Ly, tỷ tỷ của con sắp gả cho Võ Hầu vương làm Vương phi rồi. Dù sao con ở nhà cũng không có việc gì nên con cùng với chị con cùng đến lăng mộ của Vũ Hầu vương đi." Trưởng thôn nói thẳng.
“Vâng.” Không cần hỏi tại sao cũng không nói gì khác, chỉ nhàn nhạt một từ yếu ớt đã biến mất theo gió.
“Con ngoan.” Trưởng thôn hài lòng nở nụ cười.