Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 24. Phòng nhỏ trong rừng (7)
Cập nhật lúc: 2024-08-12 15:00:59
Lượt xem: 166
Người sói không có động tác gì, chỉ dùng ánh mắt cực kỳ quỷ dị nhìn chăm chú Hạ Lâm Âm.
Hạ Lâm Âm nuốt nước miếng, lúc ánh mắt khủng bố của người sói bước đến, Hạ Lâm Âm vội vàng lui ra sau.
“Xong rồi, xong rồi…. Kêu cô chạy cô không chạy, giờ thì hay rồi chúng ta đều bị nó ăn.” Hốc mắt đỏ ửng, nước mắt cứ thế tuôn ra, Bạch Tuyết Nhi run rẩy khóc nức nở, nhỏ giọng oán trách.
Người sói vốn dĩ không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hạ Lâm Âm, bỗng nhiên đôi chân mạnh mẽ của nó chạy về phía cô.
Trong nháy mắt người sói di chuyển, Hạ Lâm Âm và Bạch Tuyết Nhi lập tức xoay người chạy như điên.
“Ai u!” Bạch Tuyết Nhi không cẩn thận dẫm phải một viên đá nhọn, một chân khụy xuống mãnh mẽ ngã xuống đất, cô vươn tay bắt lấy cẳng chân của Hạ Lâm Âm.
Cô ta chạy không được Hạ Lâm Âm cũng đừng hòng chạy!
Cẳng chân đột nhiên bị người bắt lấy, thân mình còn ở đi phía trước, Hạ Lâm Âm cũng đi theo té ngã trên đất, cánh tay nện ở trên mặt đất, mặt dây chuyền nắm trong tay rơi ra ngoài.
Người sói nhấc Hạ Lâm Âm lên như con gà nhỏ.
Hạ Lâm Âm liều mạng giãy giụa, nhưng cô giãy giụa đối với người sói như gãi ngứa, chẳng hề hấn gì.
Nhìn đến Hạ Lâm Âm bị người sói bắt lên, Bạch Tuyết Nhi sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
Mặt dây chuyền hình chữ thập nằm trên lá khô lập lòe ánh sáng bạc, Bạch Tuyết Nhi vọt qua nắm chặt lấy mặt dây chuyền trong tay.
“Đừng g.i.ế.c tao đừng g.i.ế.c tao! Người sói, tao là bạn của mày! Mày không thể g.i.ế.c tao!”
Người sói xách theo Hạ Lâm Âm bước qua phía Bạch Tuyết Nh, tay chân Bạch Tuyết Nhi lúc này đã chẳng còn nghe lời, khuôn mặt đẫm nước mắt, giọng nói run rẩy sợ hãi: “Không! Tao có giá chữ thập, mày không thể g.i.ế.c tao!”
Người sói nhìn mặt dây chuyền chữ thập trong tay Bạch Tuyết Nhi, cô ta mơ hồ cảm thấy ngón tay mình bị người sói nhìn tới mức bỏng rát.
Ngón tay run rẩy vô cùng, Bạch Tuyết Nhi càng ngày càng giữ không chặt đồ vật trong tay.
“Người sói, tao là bạn của mày, mày không thể g.i.ế.c tao!”
Thánh giá hình chữ thập trong tay cô ta không còn là bùa hộ mệnh nữa mà là bùa đoạt mệnh, Bạch Tuyết Nhi hét to, vứt chiếc thánh giá hình chữ thất về phía người sói, rồi đứng dậy chạy trốn.
Người sói một tay bắt được chiếc giá hình chữ thập mà Bạch Tuyết Nhi quăng tới, nó không đuổi theo cô mà chỉ ôm Hạ Lâm Âm rời đi.
Cảnh vật hai bên thay đổi, thân thể người sói lao nhanh qua khu rừng rậm.
Gió lớn phất qua mặt hết như d.a.o cắt, bị người sói ôm công chúa trong ngực, trong đầu Hạ Lâm Âm chỉ có một suy nghĩ, người sói này muốn làm gì?
Từ mặt đất nhảy lên, động tác nhanh nhẹn leo lên các cành cây, ôm Hạ Lâm Âm chui vào hốc cây lớn.
Người sói buông Hạ Lâm Âm ra, nửa quỳ trước mặt, bóng dáng to lớn bao phủ lấy cô.
Hạ Lâm Âm bị người sói nhìn chằm chằm khiến da gà nổi hết cả lên, không dám thở mạnh dù chỉ một chút.
Người sói đột nhiên giơ bàn tay lên chạm vào mặt Hạ Lâm Âm, bàn tay to lớn của nó dày rộng dán lên mặt Hạ Lâm Âm hầu như che hết mặt cô.
Hạ Lâm Âm cứng ngắt, bàn tay to lớn đầy lông của nó như đ.â.m xuyên qua người, cô cảm thấy đầu mình dễ bị nó đập như quả dưa.
Một chưởng đi xuống, đầu liền nát nhừ.
Một tay khác của người sói mở ra, lộ ra mặt dây chuyền chữ thập tinh tế nhỏ nhắn nằm lẳng lặng ở đó.
Nó duỗi tay tới trước mặt Hạ Lâm Âm.
Đây là… để cô lấy lại dây chuyền?
Hạ Lâm Âm cẩn thận cầm sợi dây chuyền trong tay người sói lên, người sói hình như rất vui vẻ, nó nhẹ nhàng vỗ đỉnh đầu Hạ Lâm Âm.
Nhưng sức lực mềm nhẹ như vậy cũng làm Hạ Lâm Âm bị nó vỗ giống như gà mổ thóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/24-phong-nho-trong-rung-7.html.]
“Vợ của ta.” Giọng nói trầm thấp hùng hồn vang lên trong hốc cây.
Thế mà người sói có thể mở miệng nói chuyện được! Nhưng điều khiến Hạ Lâm Âm khiếp sợ hơn đó là nội dung nó nói ra.
Thấy người sói không có ý định tổn thương cô, Hạ Lâm Âm thả lỏng không ít, cô nói: “Là bạn của anh.”
Người sói nhìn cô chăm chú, ánh mắt đen tối, nó khăng khăng nói: “Vợ của ta.”
Hạ Lâm Âm cảm thấy bản thân chắc chắn điên rồi, cô như thấy được vẻ thâm tình trong mắt nó.
Bị một con thú hoang nhìn chằm chằm bằng ánh mắt tình ý, cả người Hạ Lâm Âm đều cảm thấy không tốt, dưới thân cứ như bị kim đ.â.m làm cô đứng ngồi không yên.
“Không, tôi là bạn của anh.”
Người sói không để ý đến lời Hạ Lâm Âm nói, nó cầm bàn tay bị thương của cô lên, chiếc lưỡi thô ráp l.i.ế.m nhẹ vết máu.
Cảm giác quỷ dị này…
Dưới ánh mắt chăm chú của người sói, cô nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Người sói mê mẩn nheo đôi mắt lại, như đang thưởng thức hương vị của m.á.u tươi.
Bộ dáng người sói như đang nếm phải thứ mĩ vị làm chuông cảnh báo trong lòng Hạ Lâm Âm vang lên, cô dùng sức rút tay mình về, giấu ở phía sau.
“Vợ của ta, ta sẽ biến em thành tộc nhân của ta, đồng loại của ta.”
Hạ Lâm Âm mở to hai mắt, ý người sói là biến cô thành người sói luôn sao?
Nếu cô biến thành người sói trong trò chơi này, khi trở lại khách sạn sẽ khôi phục như bình thường, bởi vì bị thương trong trò chơi thì quay về khách sạn sẽ khôi phục như cũ, bao gồm cả việc trúng độc, mà biến thành người sói là đã chịu một loại cảm nhiễm, mà cảm nhiễm cũng thuộc về một trạng thái bị bệnh.
Nếu ở trong trò chơi này biến thành người sói, vậy tốc độ và sức chiến đấu của cô ắt hẳn sẽ mạnh hơn rất nhiều, năng lực sinh tồn cũng sẽ cao hơn. Chỉ sợ tới lúc bị người sói cắn một phát, người sói thì chưa biến thành nhưng lại bị mắc bệnh dại.
“Vợ của ta, ta sẽ đào một trái tim tươi sống vì em, dùng nó để hoàn thành nghi lễ hiến tế.”
Trái tim tươi sống?
Bây giờ, trong rừng rậm ngoại trừ những con quái vật đó ra thì chính là người chơi.
Suy nghĩ của người sói rất rõ ràng, nó muốn đào một trái tim của người chơi khác và đưa cho cô, Hạ Lâm Âm lắc đầu điên cuồng: "Tôi không cần, tôi không cần!”
“Không, vợ của ta à, muốn trở thành vợ của ta thì em cần ăn xong trái tim để hoàn thành nghi thức, sau đó chúng ta sẽ có thể hòa hợp.”
Nếu nói vừa rồi Hạ Lâm Âm còn có hơi do dự việc biến thành người sói, thì hiện tại ý định đó hoàn toàn bị cô ném xa, quá hù người mà!
Không chỉ cần ăn hết trái tim m.á.u chảy đầm đìa, mà còn phải chơi thú nhân play với người sói!
Chủng loài khác nhau không nên cưỡng cầu đâu!
Hạ Lâm Âm bị dọa cho sợ, đôi môi đã trắng bệch không còn chút máu: “Tôi không ăn trái tim! Tôi cũng không cần biến thành người sói!”
“Vợ của ta, em hãy yên tâm, ta sẽ trở về ngay thôi.” Người sói làm lơ sự kháng cự của Hạ Lâm Âm, chỉ nói một câu rồi nhảy xuống hốc cây, bóng người nhanh chóng biến mất vào khoảng không tắm tối.
“Không!” Hạ Lâm Âm vươn tay ra, đau khổ kháng cự, giọng nói vang vọng trong hốc cây.
Cô đứng ở cửa động nhìn xuống, tức khắc đầu óc có hơi chóng mặt. Trời đất ơi! Rốt cuộc đây cách mấy chục tầng thế!
Gần đó có một nhánh cây cách cô năm sáu mét, hơn nữa còn nằm ở sát biên, thân của cây đại thụ này to tới mức vài người đều ôm không hết, ý định muốn ôm thân cây trượt xuống từ từ hoàn toàn không có khả năng.
Đoán chừng mới dựa vào thân cây thì đã rơi một mạch, ngã thành bánh nhân thịt.
Bên trong hốc cây cũng trống trơn, không thể lợi dụng được cái gì.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé
Hạ Lâm Âm nôn nóng trong hốc cây không biết phải làm sao.