Xuyên Nhanh: Cẩm Nang Trà Xanh Của Mỹ Nhân Tâm Cơ - Chương 237: Thế giới thứ ba: Tiểu Thanh Mai tâm cơ (52) ---

Cập nhật lúc: 2025-11-25 14:16:44
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dứt lời, Bùi Quan Hạc thu mắt , lập tức đồng ý nhưng cũng từ chối.

 

Hai bên đối đầu, sự im lặng lan tỏa.

 

“Thiếu chủ...”

 

Mạnh Hoài Cẩn y, nhỏ giọng : “Chi bằng chúng cứ tạm thời đồng ý, mấy ngày hãy...”

 

Lời tuy hết, nhưng ý tứ trong đó vô cùng rõ ràng.

Mèo con Kute

 

Thế nhưng Bùi Quan Hạc vẫn hề đổi thần sắc.

 

Rất lâu , y ngẩng đầu, thẳng về phía kiên định : “Bất luận thế nào, Định An cũng sẽ rút quân, nhưng thể cho ngươi một ngày thời gian...” Nói đến đây, y ngừng một chút, giọng điệu cũng chút đổi, “Thẩm thúc, Chiêu Chiêu vật phẩm.”

 

Nàng quan trọng, thể nghi ngờ.

 

vì lợi ích riêng mà bỏ qua nỗ lực của bộ tướng sĩ Định An, y cũng thể .

 

Không ngờ ngay cả năm ngày thời gian cũng tranh thủ , sắc mặt Thẩm Ôn Không khó coi, ánh mắt thâm trầm.

 

Nếu như , y tất bại nghi ngờ gì nữa, nhưng còn kịp gì, tường thành rời .

 

“Phi —”

 

Bùi Quan Hạc ngựa, thần sắc lạnh lùng, “Tất cả tướng sĩ, hồi doanh!”

 

“Chủ công...” Nhìn những đám bụi vàng bay lên do vó ngựa giẫm đạp tường thành, một mưu sĩ rốt cuộc nhịn lên tiếng.

 

Nếu thể kéo dài thời gian, ván cờ lớn của họ sẽ ...

 

Thẩm Ôn Không đầu , thần sắc cũng lạnh lùng kém, mặt, ánh mắt vô cùng hờ hững.

 

Đạo lý y , nhưng hiện tại Bùi Quan Hạc mắc câu, bọn họ còn thể gì?

 

Mưu sĩ ánh mắt từ phía chằm chằm mà khẽ rụt , giọng điệu cũng càng thêm cung kính, “Chủ công... chi bằng chúng ở chỗ lệnh thiên kim... như cũng ... Đến lúc đó đợi viện binh tới, thêm bản đồ thành phòng mà vị Lý cô nương cung cấp, chúng nhất định thể một mẻ diệt sạch...”

 

Tiếng bên tai vẫn tiếp tục, Thẩm Ôn Không về phía , nheo mắt , đây... cũng là một cách tồi.

 

Thế là, giây tiếp theo, y chợt , giọng trầm hùng và đầy uy nghiêm chậm rãi vang lên, “Ngươi đến chỗ Lý tính nữ t.ử , thăm dò bố cục phòng thủ thành Định An chi tiết hơn...”

 

“Thuộc hạ lĩnh mệnh...”

 

Bên , Lý Ninh Linh mà mưu sĩ tìm đang ở chỗ Thẩm Chiêu Chiêu.

 

“Hừ.”

 

Nhìn nữ t.ử đang giam cầm nhưng vẫn ung dung tự tại bên cửa sổ thưởng , Lý Ninh Linh khỏi hừ lạnh một tiếng, “Thẩm Chiêu Chiêu, đến nước , ngươi vẫn cứ cái vẻ chướng mắt như ?”

 

Nghe , nữ t.ử án thậm chí hề xê dịch ánh mắt, vẫn đoan trang nhã nhặn thưởng , ngơ những lời châm chọc bên tai.

 

Thấy nàng như , trong mắt Lý Ninh Linh nhanh chóng nổi lên sự tức giận.

 

Nàng ghét nhất là dáng vẻ của Thẩm Chiêu Chiêu.

 

Cứ như thể nàng nổi cơn điên, nhưng từng nàng đặt mắt.

 

Những thứ nàng cầu mà , là thứ nàng cần tốn chút sức lực nào cũng thể nắm chặt trong lòng bàn tay.

 

“Thẩm Chiêu Chiêu!”

 

Một tiếng gầm giận dữ cuối cùng cũng khiến bố thí cho nàng một ánh mắt.

 

Thẩm Chiêu Chiêu nàng, thần sắc buồn vui, chỉ nàng một cái nhanh dời tầm mắt, cúi đầu, đổ bỏ nguội, tao nhã pha một ấm mới.

 

Tiện nhân!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cam-nang-tra-xanh-cua-my-nhan-tam-co/chuong-237-the-gioi-thu-ba-tieu-thanh-mai-tam-co-52.html.]

 

Thấy dáng vẻ ngạo mạn của nàng, thần sắc mặt Lý Ninh Linh càng thêm hung ác.

 

Bước tới, “choang” một tiếng, nàng đập nát ấm t.ử ngọc tinh xảo bàn, về phía Thẩm Chiêu Chiêu, ánh mắt đầy khiêu khích.

 

Thẩm Chiêu Chiêu những mảnh vỡ khắp sàn, ánh mắt hề lay động, đó khẽ ngẩng đầu, cuối cùng cũng câu đầu tiên với Lý Ninh Linh kể từ khi nàng phòng, “Lý tiểu thư, vẫn như xưa, hề đổi.”

 

“Ngươi!”

 

Lý Ninh Linh giận dữ trừng mắt nàng, đừng tưởng nàng ý châm chọc trong lời của nàng !

 

“Ta thế nào?” Thẩm Chiêu Chiêu thản nhiên hỏi ngược , đôi mắt hờ hững nàng, chậm rãi dậy, bước đến bàn gỗ đàn hương trong phòng, “Hôm nay Lý tiểu thư đến đây, hẳn chỉ đơn giản là tìm ôn chuyện cũ nhỉ?”

 

Nghe những lời , lý trí trong đầu cuối cùng cũng khôi phục vài phần, Lý Ninh Linh bóng lưng , ánh mắt đắc ý, “Thẩm Chiêu Chiêu, còn tưởng y yêu ngươi đến nhường nào, hóa cũng chỉ .”

 

Nghĩ đến tin tức mới , trong lòng nàng khỏi dâng lên vài phần khoái ý.

 

“Ồ? Lý tiểu thư vì .” Thẩm Chiêu Chiêu chậm rãi mân mê món ngọc khí nhỏ bàn, lời nàng , nghĩ đến điều gì, vẫn như ý nàng mà cố ý để lộ chút cảm xúc trong giọng điệu.

 

“Hừ.”

 

Lý Ninh Linh nhếch môi, nữ t.ử tuy cố gắng che giấu nhưng trong giọng vẫn để lộ chút manh mối, vẻ mặt càng thêm đắc ý.

 

“Ngươi còn ? Hừ — Cũng , cả ngày giam lỏng ở đây, tin tức bên ngoài ngươi tự nhiên linh thông~”

 

Nói , khóe môi cong sâu hơn, “Đã ai cho ngươi , sẽ nể tình “tình nghĩa” năm xưa mà cho ngươi. Hôm nay, tường thành Toàn Châu, cha ngươi đàm phán với quân Định An, chỉ cần bọn họ rút quân, sẽ giao ngươi chỉnh cho ông ... Vốn dĩ cũng là yêu cầu quá đáng gì, dù cũng chỉ là tạm thời rút quân, chứ để bọn họ từ nay vĩnh viễn xâm phạm... ...”

 

cái gì?”

 

Lời mang theo vài phần cẩn trọng truyền đến từ phía , tựa hồ đoán kết quả, nhưng vẫn tin, đang chờ lời tuyên án cuối cùng.

 

Bùi Quan Hạc chút do dự từ chối, hơn nữa còn rõ, bất kể vì bất cứ lý do gì, cũng sẽ rút quân.”

 

“Rầm” một tiếng, là tiếng ngọc khí vỡ tan mặt đất.

 

Lý Ninh Linh đắc ý tràn trề, ảnh rõ ràng run rẩy phía , tiếp tục : “Ta vốn tưởng ngươi ở trong lòng quan trọng đến nhường nào, giờ xem cũng chỉ đến thế mà thôi.”

 

Chương vẫn kết thúc, mời quý vị độc giả lật sang trang để tiếp những nội dung đặc sắc!

 

Nghe những lời , độ rung động của bóng lưng hiển nhiên càng lớn hơn, Lý Ninh Linh trong lòng càng thêm khoái ý, nụ mặt rạng rỡ: “Thẩm Chiêu Chiêu, ngươi thật đáng thương! Vô danh vô phận theo bao nhiêu năm nay, đến cuối cùng, vẫn vứt bỏ như cỏ rác ? Hắn tuy yêu , nhưng hình như.....”

 

“Cũng chẳng yêu ngươi đến thế .”

 

Lời đến phía , sự hả hê và đắc ý trong ngữ khí vô cùng rõ ràng.

 

“Ra ngoài!”

 

Thẩm Chiêu Chiêu một tay vịn bàn, từ từ xoay , dáng vẻ như lời nàng đ.â.m sâu lòng, trong ánh mắt hiếm hoi hiện lên chút phẫn nộ: “Ngươi cút ngoài cho !”

 

“Sao nào? Nói trúng tim đen ?” Nhìn Thẩm Chiêu Chiêu mặt mày tái nhợt, Lý Ninh Linh trong lòng ngừng cảm thấy khoái trá, chậm rãi bước vài bước, lời lẽ càng thêm buông thả: “Chậc chậc, quen ngươi bao nhiêu năm, vẫn là dáng vẻ bây giờ của ngươi trông thuận mắt nhất.”

 

“Ngươi....!”

 

Thẩm Chiêu Chiêu vẻ cực kỳ tức giận, định mở miệng , nhưng khi ánh mắt lướt qua góc áo choàng màu xanh lam , nàng chợt xoay , giọng điệu trở nên càng thêm nhẫn nhịn.

 

“Lý Ninh Linh, ngươi đừng quá đáng! Cho dù Bùi Quan Hạc ...” Nói đến đây, Thẩm Chiêu Chiêu ngừng , nhắm mắt , dường như vô cùng thất vọng, nhưng khi mở mắt nữa, lời đột ngột chuyển hướng, trở nên sắc bén: “Ngươi đừng quên, cho dù ở Tấn Quốc, phận của vẫn là thiên kim Thượng thư, ngươi là cọng hành nào mà dám phô trương thanh thế mặt ?”

 

“Ngươi...!”

 

Lần đến lượt Lý Ninh Linh nổi nữa, nàng Thẩm Chiêu Chiêu, ánh mắt như tẩm độc, nhưng mặt dường như chút sợ hãi.

 

Thẩm Chiêu Chiêu: “Cho dù Bùi Quan Hạc, vẫn còn phụ yêu thương , phận của vẫn cao quý, còn ngươi thì ? Ngươi gì? Định An ngươi về nữa, ở Tấn Quốc ngươi dựa cái gì mà dám chuyện với như thế?”

 

--- Xuyên nhanh: Cẩm nang Trà xanh Mỹ nhân cơ trí -

 

 

 

Loading...