Xuyên Nhanh: Cẩm Nang Trà Xanh Của Mỹ Nhân Tâm Cơ - Chương 234: Thế giới 3: Tiểu thanh mai cơ trí (49) ---

Cập nhật lúc: 2025-11-25 14:16:41
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Con.....”

 

Thẩm Chiêu Chiêu tự nhiên tránh ánh mắt , lắp bắp một lúc lâu cũng đưa câu trả lời.

 

“Ha ——”

 

Chuyện đến nước , còn gì mà hiểu.

 

Hắn thu mắt, tia ấm áp cuối cùng trong mắt cũng biến mất dấu vết, khoảnh khắc tiếp theo, giọng lạnh như băng, “Ra tay .”

 

Nghe , Thẩm Chiêu Chiêu kinh ngạc , vẫn còn hiểu ý, nhưng nhanh đó, nàng mất ý thức.

 

Đỡ lấy ngất xỉu, Thẩm Ôn Không lạnh lùng đến đáng sợ, “Đi thôi.”

 

Còn phu xe đang đợi khách điếm, thấy lâu mà vẫn thấy xuống, đang do dự nên lên xem thử , thì chợt thấy Lưu Vân thần sắc vội vã chạy đến.

 

“Tiểu thư ?”

 

Phu xe: “Vẫn xuống ạ.”

 

Nghe , Lưu Vân cũng chần chừ nữa, lập tức thẳng khách điếm.

 

Thẩm cô nương thiếu chừng mực như , hai canh giờ là hai canh giờ, dù vì chuyện gì mà trì hoãn, cũng nhất định sẽ phái về truyền lời.

 

“Ấy , khách quan ghé quán ăn.... ây, khách quan ......”

 

Tiểu nhị bóng lưng đó, tay đang đưa còn kịp thu về, nàng biến mất mắt.

 

Ể?

 

Tiểu nhị mặt đầy ngẩn ngơ, nhưng nhanh cũng chạy theo lên lầu hai, “Ể, khách quan......”

 

Lầu hai một vị quý khách, nếu quấy rầy thì .

 

Vừa lên lầu hai, tiểu nhị còn kịp thở dốc, thấy nữ t.ử vội vã về phía , “Khách quan ......”

 

cũng , lời còn hết, bóng dáng đó lập tức biến mất ở khúc quanh cầu thang.

 

Tiểu nhị: ........

 

... là nữ t.ử nhanh như gió, cứ thế tới lui, ngẩn rõ nàng trông thế nào.

 

mà... nàng vội vã như , là đang tìm ?

 

Vừa nghĩ, hiểu đột nhiên về phía phòng Thiên Tự nhị hiệu, , đôi mắt lập tức trợn tròn.

 

Trong phòng một ai???

 

mà... rõ ràng thấy ai xuống nhỉ.....?

 

“Đi, về phủ, tiểu thư xảy chuyện .”

 

Lưu Vân vội vàng xuống lầu, vội vàng khỏi khách điếm, bước chân ngừng, chợt nghĩ đến điều gì đó, , lạnh lùng với phu xe , “Ngươi về phủ báo cho trong phủ, tìm Lam Niên.”

 

“Vâng.”

 

Hiện giờ bọn họ đang ở trong tối, chỉ thể nhanh chóng phong tỏa cổng thành thôi.

 

“Mau bảo tướng quân của các ngươi gặp .”

 

Lưu Vân trực tiếp rút lệnh bài bên hông, mặt vẫn biểu cảm gì, nhưng giọng để lộ chút cảm xúc của nàng.

 

“Vâng.”

 

Tướng sĩ chắp tay cúi đầu đáp.

 

Rất nhanh, Lam Niên từ trong , thấy Lưu Vân, cũng kinh ngạc, “Đến đây tìm việc gì?”

 

Tuy hỏi , nhưng trong lòng mơ hồ dự cảm lành.

 

Quả nhiên, khoảnh khắc đó, liền thấy, “Tiểu thư xảy chuyện , bây giờ thời gian giải thích với ngươi, ngươi nhanh chóng hạ lệnh cho phong tỏa tất cả các cửa ngõ thành.”

 

Lời dứt, sắc mặt Lam Niên lập tức đông cứng , nàng một cái, cũng một lời vô nghĩa nào, lập tức chạy về doanh trướng.

 

Trong chớp mắt, liền mấy tướng sĩ cưỡi ngựa phóng nhanh bên ngoài.

 

“Chuyện gì ?”

 

Sau khi giao phó việc xong, Lam Niên mới mặt mày khó coi bước , “Các ngươi vẫn luôn theo tiểu thư ?”

 

Lưu Vân ngẩng mắt, .

 

Giọng điệu ......

 

Sao chút giống hưng sư vấn tội?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-cam-nang-tra-xanh-cua-my-nhan-tam-co/chuong-234-the-gioi-3-tieu-thanh-mai-co-tri-49.html.]

 

mà, quả thật là nàng thất trách.

 

Nàng cụp mắt, ba lời hai tiếng thuật bộ sự việc, cũng chính lúc , Lưu Vân mới phát hiện một điểm bất thường trong đó.

 

Ánh mắt nàng khựng , sang bên cạnh, Lam Niên vặn cũng đang nàng, khoảnh khắc đó, hai đồng thanh.

 

“Lý Ninh Linh.”

 

“Không .” Nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt Lam Niên càng thêm khó coi, “Đi, lên ngựa.”

 

Nếu Lý Ninh Linh vấn đề, thể, giờ phút Thẩm cô nương bọn chúng đưa khỏi thành .

 

Phủ Châu tổng cộng sáu cửa ngõ thành, mà Lý Ninh Linh vặn canh giữ một trong đó.

 

Mặc dù hai một đường thúc ngựa nhanh như bay, nhưng từ phía Bắc đến cửa Đông, cũng mất gần ba canh giờ.

 

“Ưu——”

 

“Lam Niên tướng quân.”

 

Các tướng sĩ giữ thành từ xa thấy tiếng ngựa phi nước đại, đến gần rõ mới vội vàng hành lễ.

 

Lam Niên ghì chặt dây cương, đôi mày nhíu chặt, “Ta hỏi các ngươi, hôm nay Lý thiếu tướng quân của các ngươi đến đây ?”

 

Nghe , chúng nhân .

 

“Khải bẩm Lam Niên tướng quân, một canh giờ , Lý tướng quân quả thật đến.”

 

Nghe lời , ánh mắt Lam Niên trầm xuống, “Nàng đến tuần tra?”

 

“Ờ…” Tên tướng sĩ do dự một lát, nhớ cảnh tượng lúc đó, phản ứng của Lam Niên tướng quân hiện tại, cũng nhận điều đúng, “Không , Lý tướng quân đến là để hộ tống một cỗ xe ngựa khỏi thành.”

 

Nhận câu trả lời chính xác, Lam Niên và Lưu Vân , trong mắt đều lóe lên vẻ nặng nề.

Mèo con Kute

 

Nếu Thẩm cô nương thì thôi, nếu bất trắc gì, nàng dám tưởng tượng Thế t.ử sẽ chuyện gì…

 

“Đi thôi, về .”

 

Im lặng một lúc lâu, Lam Niên cuối cùng cũng lên tiếng.

 

Chuyện xảy , giờ hối hận thế nào cũng vô ích.

 

“Ta sẽ dâng thư bẩm báo Thế t.ử sự việc , chuyện liên quan đến ngươi.” Lưu Vân y, thần sắc thờ ơ.

 

Chuyện quả thật là trách nhiệm của một nàng, Thế t.ử trách tội thì cũng là của một nàng.

 

“Ngươi im lặng suốt nửa ngày chỉ nghĩ câu thôi ?” Lam Niên khẩy một tiếng, cố vẻ thoải mái, “Thôi , đừng nghĩ nhiều như , còn đến mức đó mà nghĩ đến việc nhận trách nhiệm ư? Đi thôi, điều cần gấp bây giờ là nhanh chóng bẩm báo Thế tử.”

 

Nghe , Lưu Vân liếc y một cái, gì thêm.

 

Toàn Châu.

 

Bùi Quan Hạc nhận lấy thư bồ câu từ thám t.ử đưa tới, thần sắc hờ hững, “Từ Phủ Châu đến?”

 

Thám t.ử cúi đầu, “Chính xác.”

 

Động tác vô cùng văn nhã tháo mở, nhưng ánh mắt y khi lên thì sắc mặt đột ngột đổi.

 

Hàn khí tràn ngập.

 

Nhìn bố cục phòng thủ các thành trì của Tấn Quốc phía cắm đầy cờ xí, ánh mắt y lướt qua, giây tiếp theo, chút do dự.

 

“Truyền lệnh xuống, tạm thời rút binh nhưng rút trận, lùi về năm trăm trượng cắm trại nghỉ ngơi tại chỗ.”

 

Lời dứt, tất cả trong doanh trướng đều lộ vẻ kinh ngạc.

 

Vào thời điểm mấu chốt rút binh?

 

Họ rõ ràng chỉ còn thiếu một bước cuối cùng thôi mà?

 

Đặc biệt là bây giờ, binh lực Toàn Châu mệt mỏi, đây chính là cơ hội để họ một đòn tấn công.

 

Chúng nhân ngươi , ngươi, đều mang vẻ mặt nghi hoặc.

 

“Thiếu chủ, lão Vương hiểu, lúc rút binh? Hay là Tấn Quốc còn hậu chiêu, sự việc biến?”

 

Tuy quân lệnh như sơn, nhưng lão thật sự tài nào hiểu ý đồ rút binh của Thiếu chủ.

 

Nghe , Bùi Quan Hạc lão, cảm xúc trong mắt sâu thẳm và phức tạp, hồi lâu mới lên tiếng.

 

“Là với các ngươi.”

 

--- Xuyên Nhanh: Cẩm Nang Trà Xanh Của Mỹ Nhân Tâm Kế -

 

 

 

Loading...