Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 64: Nào có đẳng cấp gì, lại dám nhắc đến hộp quà của bản công chúa!! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-07 10:02:11
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ánh trời tối sầm .

 

Giang Yến Xuyên đặt chu bút trong tay xuống, đặt bản tấu cuối cùng lên “núi nhỏ” cao ngất bên cạnh, đó mới vươn tay mở bản tấu trình của Nguyên Lương Bình .

 

Chỉ một cái , ánh mắt liền khựng .

 

Nét chữ bản tấu trình là chữ khải nhỏ tiêu chuẩn, nét bút già dặn mạnh mẽ, văn phong đối xứng chỉnh tề, tổng thể đều khiến thưởng tâm duyệt mục.

 

Chỉ là, nội dung đó chuyện như

 

Con trai thứ ba của Đàm Tướng cốt nhục ruột thịt của ông ?

 

Trong phủ của ông thám tử của các thế lực khác thâm nhập thành sàng ư?

 

Thứ tử bất thành khí bỏ trọng kim bao cả năm đầu bài ở thanh lâu, mà dung mạo của đầu bài đó còn bảy phần giống Đại Thụy trưởng công chúa?

 

Giang Yến Xuyên ngẩng đầu lên, giữ nguyên động tác đó, về phía Nguyên Lương Bình chút chột đối diện.

 

Khẽ nhíu mày: “Chỉ bấy nhiêu thôi ư?”

 

Nguyên Lương Bình ở bên tiểu gia hỏa suốt cả buổi chiều, với tài ăn khéo léo đó của , đáng lẽ moi thông tin liên quan đến Bắc Minh.

 

Nguyên Lương Bình nỗi khổ khó .

 

Tiểu công chúa quả thật phối hợp, bất luận gì, tiểu công chúa đều phản ứng, nhưng trong lòng đắm chìm hóng chuyện thể dứt , căn bản cùng “Thống ca” của chuyện tử tế về tình báo quan trọng liên quan đến Bắc Minh.

 

Hơn nữa, tiểu công chúa ăn bánh ngọt quá no, lâu mơ mơ màng màng ngủ , đến bây giờ vẫn tỉnh .

 

Toàn cứ như một cỗ máy gỉ sét, chậm chạp cúi hành lễ: “Bẩm... Bệ hạ, chỉ bấy nhiêu thôi ạ.”

 

Ngừng một chút, Nguyên Lương Bình như nhớ điều gì đó mà bổ sung: “À , tiểu công chúa , đến nhà Đàm Tướng để giúp ông dọn dẹp các thám tử từ các phe phái cử đến, nhưng nên dùng cớ gì, hiện tại tạm định là, cùng Đàm Tướng, cùng Đàm Tướng 'chạm sứ'...”

 

Giang Yến Xuyên: “...”

 

Ngày hôm , trong Trọng Vân Điện.

 

Giang Ánh Trừng, ngủ suốt cả buổi chiều hôm qua, tinh thần vô cùng sung mãn chằm chằm về phía Đàm Văn Hàn, trong đầu vẫn đang ngừng thiện kế hoạch “chạm sứ” đó.

 

【Lát nữa sẽ nhào tới một cái thật mạnh, đến mặt Đàm gia gia liền “bụp” một tiếng ngã lăn đất!】

 

【Rồi chúng sẽ chóng mặt, ngay đó liền bắt đầu !】

 

【Đợi Đàm gia gia các bá bá khiển trách, chúng liền thừa thắng xông lên đưa yêu cầu, bảo Đàm gia gia đưa chúng về phủ, tự móc tiền túi mời lang trung khám bệnh!】

 

【Hoàn hảo!】

 

Đàm Văn Hàn: “...”

 

Các đại thần trông vẻ chuyên tâm thiết triều, nhưng thực chất đang dốc lực lén tiếng lòng của tiểu công chúa: “...”

 

Ánh mắt thương hại “soạt soạt soạt” liếc về phía Đàm Tướng, hiểu vì ông thể xui xẻo đến thế, hôm qua mới vì chuyện của thứ tử mà xử lý công khai triều đình, hôm nay còn chịu sự truy sát liên của tiểu công chúa.

 

Đàm Văn Hàn khẽ cúi đầu, trong lòng cũng xẹt qua vô suy đoán.

 

Hay là... tiểu công chúa vì hôm qua xin hình ảnh từ “Thống ca” nên hôm nay mới tự đến phủ xem ?

 

Với tâm tính hiếu kỳ của tiểu công chúa, cũng thể.

 

Đàm Văn Hàn càng nghĩ càng thấy suy đoán lẽ chính là đáp án chính xác, nhưng tiếng lòng của tiểu gia hỏa một nữa vang lên, mang đến cho ông một sự chấn động mới—

 

【Rồi chúng sẽ ở trong phủ của Đàm gia gia mà lượt “chạm sứ”! Đánh cho những tên thám tử cài đó một trận đòn roi, đuổi hết chúng khỏi phủ Thừa tướng!】

 

Ông thời gian nghĩ trong phủ của rốt cuộc cài cắm bao nhiêu thám tử, cứ như ai đó dùng lông vũ mềm mại khẽ cù lét, trong lòng mềm mại tả xiết.

 

Đợi đến khi triều hội gần kết thúc, Đàm Văn Hàn bước tới một bước: “Thần việc thỉnh tấu!”

 

Sau khi Thiên tử chuẩn hứa, cất tiếng vang: “Gia mẫu của thần hôm nay là thọ thần, thần còn cả gan thỉnh Bệ hạ giá lâm hàn xá...”

 

Tiểu công chúa nhân từ như , nỡ nàng thật sự ngã mắt cơ chứ.

 

Đàm phủ, Xuân Ninh viên.

 

Thư từ trong cung đưa , một đường đưa đến tay Trương thị với tốc độ nhanh nhất. Khi đưa thư mặt nàng, tiếng thở dốc nặng nề kéo dài một lúc lâu, cuối cùng mới trọn vẹn câu chữ.

 

“Đàm tướng , nhất định sắp xếp xuống ngay với tốc độ nhanh nhất, còn , đợi khi trở về sẽ giải thích với .”

 

Trương thị rõ lão gia nhà sẽ xem chuyện như trò đùa, nhưng...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-64-nao-co-dang-cap-gi-lai-dam-nhac-den-hop-qua-cua-ban-cong-chua.html.]

 

Chuẩn thọ yến cho bà mẫu?

 

Mèo Dịch Truyện

Lại còn thành trong thời gian ngắn nhất?

 

Thế nhưng bà mẫu, chẳng mới qua thọ thần bao lâu ?

 

Trương thị đè nén nghi vấn trong lòng, nhanh chóng bắt tay sắp xếp.

 

Thọ yến vội vàng sắp xếp xa đạt đến quy cách mà phủ Thừa tướng nên , nhưng lừa một tiểu công chúa mới ba tuổi rưỡi thì quá dư dả .

 

Giang Ánh Trừng cùng Giang Yến Xuyên cùng , trăm quan vây quanh giữa đám đông, Đàm phủ lão phu nhân dẫn dắt hơn trăm miệng ăn trong phủ chờ đợi ở trong viện một lúc lâu .

 

Sau khi hai bên hành lễ, Giang Ánh Trừng bưng một hộp quà gỗ hồng mộc to lớn, lắc lư chầm chậm về phía Đàm lão phu nhân.

 

Đến mặt, nàng hai tay cao cao giơ qua đầu, mũi chân nhỏ còn cố gắng kiễng lên, giọng non nớt cất lên: “Đây là lễ vật của Trừng Trừng tặng lão phu nhân!”

 

Người lớn tuổi nhất là thích những đứa trẻ non nớt như , Đàm lão phu nhân tiểu công chúa đáng yêu đến mức tim gan run lên, vội vàng cúi , nhận lấy hộp lễ vật: “Lão tạ ơn tiểu điện hạ.”

 

Hộp lễ vật dời , để lộ khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của tiểu gia hỏa.

 

Đôi mắt nhỏ của tiểu gia hỏa sáng lấp lánh, sự mong đợi lấp lánh trong mắt cực kỳ rõ ràng.

 

Đàm lão phu nhân ngẩn .

 

Nàng chăm sóc nhiều đứa trẻ, tự nhiên hiểu rõ ý nghĩa của biểu cảm như , đó là một biểu cảm mong món quà tặng thể đối phương yêu thích.

 

Đàm lão phu nhân ngừng động tác trong chốc lát, thăm dò mở hộp , quả nhiên thấy ánh mắt tiểu công chúa bỗng nhiên sáng hơn vài phần.

 

Nàng khẽ trong hộp.

 

Bên trong là vài món đồ vụn vặt, tựa như mấy món đồ chơi mà tiểu công chúa thường ngày yêu thích.

 

Có vài con búp bê chế tác tinh xảo, hộp đựng trang sức điêu khắc tỉ mỉ, còn một lớp đậu vàng nhỏ rải ở ... chất đống với , hề vẻ lộn xộn.

 

Hiển nhiên là chuẩn cẩn thận.

 

Nàng ngẩng đầu, lộ vẻ từ ái: “Tạ ơn tiểu công chúa lòng, lão mực yêu thích.”

 

Giang Ánh Trừng vui vẻ đến mức chỉ thiếu điều nhảy cẫng lên tại chỗ, nhưng vẫn giữ ý tứ mà : “Lão phu nhân thích là ~”

 

【Hệ thống ca ca xem, lão thái thái sẽ thích mà!】

 

Đàm lão phu nhân và Triệu thị đều chợt cứng .

 

Thanh âm gì ?!

 

Giang Yến Xuyên đúng lúc mở miệng, hiệu cho Trường Thuận công công, mang thọ lễ mà chuẩn dâng lên.

 

Lễ vật của tiểu gia hỏa tuy rằng tâm, nhưng phần quá trẻ con.

 

Đàm lão phu nhân tuy vẫn đang trong trạng thái hoảng hốt, nhưng cũng vô thức về phía Đàm tướng.

 

Món quà mừng thật sự thể nhận ư? Thật sự sẽ coi là khi quân ?!

 

Đàm tướng từ xa đưa cho họ một ánh mắt trấn an.

 

Cứ yên tâm nhận , trong lòng Bệ hạ còn rõ hơn cả , mục đích thực sự của chuyến là gì mà.

 

Đàm lão phu nhân nửa tin nửa ngờ nhận lễ xong, Giang Ánh Trừng ngượng ngùng đưa tay về phía nàng.

 

【Lễ vật đều nhận xong , thể nắm tay nhỏ !】

 

Đàm lão phu nhân: “…”

 

Mặc dù tiếng lòng chút kỳ lạ, nhưng...

 

Tiểu công chúa đưa tay , nàng nắm lấy một chút, cũng là mà, ?

 

Đàm lão phu nhân tiện tay đưa hộp gỗ hồng mộc cho nha phía , định nắm tay tiểu công chúa cùng yến tiệc.

 

Ai ngờ tiểu công chúa một thoáng ngẩn ngắn ngủi, đột nhiên bùng nổ —

 

“Dừng !” Giang Ánh Trừng một tay cản nha nhận lấy hộp lễ vật, bày một biểu cảm tự cho là hung tợn, “Thứ, thứ gì đẳng cấp, mà dám xách hộp lễ vật của bổn công chúa!!”

 

【Nữ nhân xa! Ngày thường trộm trang sức của lão thái thái đem bán! Đừng hòng trộm đậu vàng của nữa!!】

 

 

Loading...