Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 54: Nếu như tất cả đều là giả vờ, vậy rốt cuộc cái gì mới là thật! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-07 10:02:01
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mệnh lệnh Trường Thuận công công nhận vốn là đưa mấy thuận lợi đến Tinh Sương Điện, chỉ là hiện tại mục đích của tiểu công chúa là lãnh cung, trong lòng liền sự cân nhắc.

 

Khi rời lãnh cung, nơi đó vẫn đang ầm ĩ một đoàn, Lan Chiêu nghi đến đứt , vị điên điên khùng khùng vẫn còn chạy loạn khắp phòng, nếu còn nhớ tiểu gia hỏa ngày đầu học, cần đưa đón, e rằng nàng khi về, khó tránh khỏi vài trận.

 

Bất quá...

 

Minh Trạch Đế cũng yêu cầu rõ ràng, đưa hai vị tiểu điện hạ về Tinh Sương Điện, tìm Liễu đại nhân giảng.

 

Trường Thuận công công chút do dự.

 

【Trong lãnh cung còn một công lao lớn đang chờ phát hiện đó, cứ tặng cho Trường Thuận công công , coi như là món quà đưa Trừng Trừng đến đó !】

 

Ánh mắt Trường Thuận công công dừng .

 

Tướng ở ngoài, quân lệnh thể tuân theo!

 

Chuyến lãnh cung hôm nay, Trường Thuận, nhất định đưa tiểu công chúa !

 

Vì lý do Giang Ánh Trừng tìm là dạo một chút, tiện cho Giang Tinh Nhiên và Lâm Cẩm Thư, hai bọn họ mỗi lên một chiếc kiệu mềm, chầm chậm lắc lư mà đến Tinh Sương Điện.

 

Vốn dĩ Giang Thu Nhữ cũng theo, nhưng bọn họ là phu tử tiếp tục giảng bài, lập tức lắc đầu như trống lắc, biểu diễn cho xem màn từ chối ba liên tiếp: “Không , , học nữa sẽ c.h.ế.t mất!”

 

Lâm Cẩm Thư chỉ liếc một cái liền dời ánh mắt , Giang Tinh Nhiên chằm chằm hồi lâu.

 

Cuối cùng mấy vẫn là theo kế hoạch ban đầu, từng đưa về.

 

Giang Ánh Trừng dựa theo phương hướng 007 chỉ cho nàng, nắm tay Trường Thuận công công, thẳng về phía lãnh cung.

 

Mèo Dịch Truyện

Vừa thở ngắn than dài: 【Sao vẫn còn mười phút đường ? Hệ thống mười phút cũng như mà?!】

 

【U u u xa quá , lãnh cung thật sự quá xa ...】

 

Trường Thuận công công chút đau lòng liếc nàng một cái.

 

Sao thể xa?

 

Lãnh cung là nơi lạnh lẽo nhất trong bộ hoàng cung, còn tiểu gia hỏa thường ngày hoạt động đều là khu vực trung tâm của hoàng cung.

 

Nếu tiểu gia hỏa tìm một lý do như , còn thể giúp nàng sắp xếp một chiếc kiệu.

 

sự tình đến nay, cũng chỉ thể nhịn thôi.

 

Chuyến “ dạo” của hai kéo dài cực lâu, mới kịp lúc khi Giang Ánh Trừng giở trò vô bỏ cuộc, đến cửa lãnh cung.

 

Tiếng ồn ào bên trong vẫn dừng, ngừng ồn ào la hét, thỉnh thoảng còn xen lẫn hai tiếng kinh hô kiểm soát của cung nhân.

 

Giang Ánh Trừng biểu cảm ngây dại dừng ở cửa, hai môi cũng vì kinh ngạc mà hé mở.

 

【Bên trong nhiều như , chỉ nên hai thôi ?!】

 

【Sao hình như còn thấy tiếng Vân Mộng dì ?】

 

【Còn của nương nữa?!!!】

 

Trường Thuận công công đột nhiên ho nặng một tiếng: “Thật trùng hợp, tiểu điện hạ tùy tiện dạo vài vòng, vòng đến vị trí Bệ hạ đang ở .”

 

Tâm trạng Giang Ánh Trừng vẫn điều chỉnh , chịu một đòn nặng nề.

 

【Phụ hoàng cũng ở đây??!】

 

【Vậy Trừng Trừng còn tìm chứng cứ kiểu gì?!】

 

Kế hoạch ban đầu của nàng là lợi dụng lúc Trường Thuận công công đề phòng, lúc xông chơi giả vờ rơi túi gấm xuống, đó nhờ ám vệ giúp nhặt lên.

 

nếu phụ hoàng của nàng cũng ở đó, nàng nhất định yên lặng theo bên cạnh phụ hoàng, còn ném đồ vật xuống kiểu gì?

 

Cứ thế ném xuống ?!

 

Không lắm !

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-54-neu-nhu-tat-ca-deu-la-gia-vo-vay-rot-cuoc-cai-gi-moi-la-that.html.]

Trong sân lãnh cung bỗng nhiên yên lặng một thoáng, ngay đó giọng trầm của Giang Yến Xuyên từ bên trong truyền : “Vào .”

 

Trường Thuận công công vội vàng dẫn Giang Ánh Trừng đẩy cửa .

 

Vừa cửa, cảnh tượng thể là hỗn loạn trong sân liền bày mắt mấy .

 

Người phụ nữ điên loạn tóc tai bù xù leo lên cái cây cổ thụ trăm năm duy nhất trong sân, đang ôm chặt lấy cành cây thô to hiếm buông tay, gốc cây mấy cung nhân vẻ mặt lo lắng ngẩng đầu lên.

 

Trình Vân Mộng đến đứt , cả mềm nhũn quỳ đất, Phương Tư Uyển cẩn thận đỡ nàng, e rằng nàng sẽ va đầu xuống đất, ngay cả Giang Ánh Trừng cửa cũng chỉ vội vàng vài cái, liền dồn bộ tâm trí Trình Vân Mộng.

 

Còn Giang Yến Xuyên, thì sai khiêng đến ghế thái sư, đang vững vàng đó, bàn án bên cạnh, còn một chén bốc nóng nghi ngút.

 

“Đến đây.” Giang Yến Xuyên vẫy tay với Giang Ánh Trừng.

 

Đầu óc Giang Ánh Trừng cảnh tượng khuấy thành hồ, ngay cả biểu cảm cũng đổi chút nào, ngớ ngẩn tới.

 

Đầu nàng loạn, suy nghĩ sớm bay , đợi đến khi hồn, nàng vô thức như thường ngày leo lên đùi Giang Yến Xuyên, còn tự chọn một góc thoải mái xuống.

 

Cung nhân xung quanh sớm thấy lạ còn lạ nữa, Phương Tư Uyển kinh ngạc đến nỗi hít một khí lạnh.

 

Nàng dám lúc thêm gì, chỉ hết đến khác dùng ánh mắt ngừng hiệu, Giang Ánh Trừng nhanh chóng xuống.

 

Giang Yến Xuyên đưa tay ôm tiểu gia hỏa lòng, như thể sợ nàng cẩn thận ngã xuống: “Không còn Liễu phu tử giảng bài , chạy đến đây ?”

 

Phương Tư Uyển cảnh tượng kinh ngạc đến nỗi suýt chút nữa giữ cơ thể Trình Vân Mộng ngừng trượt xuống, may mà nàng phản ứng kịp thời, vội vàng kéo nàng về.

 

Minh Trạch Đế thích khác chủ động chạm , ngay cả với con cái của cũng từng sự tương tác cha con bình thường, đây là nhận thức chung đạt trong cung từ lâu.

 

Nay, phá lệ đối với một tiểu gia hỏa như .

 

Phương Tư Uyển nhất thời nên vui nên lo.

 

Cũng ai cũng thể tiếng lòng của tiểu gia hỏa, nếu như để những nội tình thấy cảnh tượng , bao nhiêu sẽ nảy sinh lòng ghen tị.

 

Cũng kéo đến tai họa ...

 

Giang Ánh Trừng hề những gì mẫu phi của nàng đang nghĩ trong lòng, hai môi khẽ hé, nhưng là trả lời câu hỏi của đối phương: “Phụ hoàng ở đây?”

 

Phương Tư Uyển vì thái độ gần như vô lễ của Giang Ánh Trừng mà cảm thấy hoảng sợ.

 

Giang Yến Xuyên hề tức giận chút nào, còn trực tiếp chuyện nãy xảy : “Mẫu phi của ngươi và Lan Chiêu dung tìm thấy một chứng cứ về hiểu lầm năm xưa.”

 

Hắn cụp mày xuống, cúi đầu chỉnh sửa một chút tay áo Giang Ánh Trừng nhăn, đó khẽ : “Đáng tiếc, chứng cứ tìm , liền phụ nữ điên đó cướp .”

 

Hắn dường như hề bận tâm chút nào kết cục của tờ huyết thư , nhưng cũng thầm chia một tia tâm thần, chờ tiếng lòng của tiểu gia hỏa.

 

Biểu cảm của Giang Ánh Trừng càng ngây dại hơn.

 

【Chứng cứ gì ?】

 

【Chứng cứ về chuyện năm xưa của Vân Mộng dì ?】Nàng nhanh phản ứng , nhưng trong nháy mắt trở nên càng mơ hồ hơn, 【Người phụ nữ điên đó là ai?】

 

Nàng động tác chậm rãi đầu quét mắt một vòng, cuối cùng đối diện với ánh mắt của bóng cây.

 

【Là đang ?】

 

mà, nàng điên .】

 

Đồng tử Phương Tư Uyển co rút, ngay cả tiếng lớn của Trình Vân Mộng cũng dừng .

 

Tất cả đều vô thức ngẩng đầu, phụ nữ điên chân thực cây.

 

Nếu như tất cả đều là giả vờ...

 

Vậy rốt cuộc cái gì mới là thật??

 

【Nàng là nghĩ rằng, tờ giấy , là tờ tàng bảo đồ mà nàng đ.á.n.h mất ?】

 

Tất cả : “!!!”

 

 

Loading...