Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 539: Cương cốt đầu ---
Cập nhật lúc: 2025-10-10 08:39:00
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng thét kinh hoàng lập tức vang vọng khắp Linh Hi Cung.
Phan Tĩnh Uyển cuộn tròn đất, nương lực cánh tay ngừng lùi : “Ma! Có ma đóa á á á!!”
Mèo Dịch Truyện
Trong điện là ai khẽ khịt mũi một tiếng, ý vị châm chọc đặc biệt nồng đậm.
“Kỳ đại nhân,” Khám Niệm Chân hờ hững đưa tay lau vết m.á.u nơi khóe môi, thanh âm trong trẻo xuyên qua những tiếng thét chói tai trong điện, vang lên rõ ràng, “Người rõ ?”
Tiếng thét điên cuồng của Phan Tĩnh Uyển chợt dừng , đột ngột ngẩng đầu: “… Kỳ đại nhân?”
“Kỳ đại nhân nào?!” Đồng tử nàng khẽ run, bên tai vang lên từng hồi ong ong, “Ngươi là Kỳ đại nhân nào?!”
Động tác lùi tức thì dừng hẳn, Phan Tĩnh Uyển thậm chí còn quỳ gối tiến thêm vài bước về phía Khám Niệm Chân.
Cách hiệu quả để chặn nỗi sợ hãi, chính là tìm một điều khác khiến nàng càng sợ hãi hơn ——
Họ Kỳ , nếu đặt trong triều đình, sẽ khiến nàng phản ứng mạnh đến thế, nhưng nếu đặt trong Cấm quân…
Ánh mắt hoảng loạn đảo quanh, lượt quét qua gương mặt của một đám “Tín Vương quân” mặt, cuối cùng dừng một kẻ trông đặc biệt trầm : “Ngươi?!!”
Kỳ Chấn trong tay nắm khối ngọc bội nhận từ Nhu Thục Nghi, hàng mi khẽ cụp, Nhu Thục Nghi đang phủ phục đất, chẳng màng đến hình tượng hoàng gia: “Bẩm nương nương, ti chức rõ .”
Khám Niệm Chân vô tiếng nhếch một bên khóe môi, ánh mắt đầy châm chọc về phía Phan Tĩnh Uyển: “Ngươi chẳng đoán ?”
Phan Tĩnh Uyển như sét đ.á.n.h mà ngẩng đầu: “Kỳ… Chấn?”
Trong Cấm quân, một kẻ cương cốt đầu tiếng.
Bởi vì những năm đầu, kẻ thù hãm hại, suýt nữa khiến cả nhà chịu oan khuất lưu đày, là Minh Trạch Đế tình cờ phát giác điểm nghi vấn, đích xét xử, mới trả sự trong sạch cho Kỳ thị nhất tộc.
Từ đó về , Kỳ Chấn liền trở thành ủng hộ trung thành nhất bên cạnh Minh Trạch Đế, bất kể đảng phái nào cũng thể lay chuyển tham gia, cũng chỉ trung thành với một Minh Trạch Đế.
—— Có lời chứng của , sẽ khiến ít đại thần trong triều tin rằng, Phan Tĩnh Uyển cũng tham dự cuộc biến loạn .
“Ngươi lừa ?!” Phan Tĩnh Uyển hai mắt đỏ ngầu, oán hận trừng mắt Khám Niệm Chân cùng đoàn đối diện, “Các ngươi cùng lừa ?!”
Nàng run rẩy ngừng, nhưng vẫn vùng vẫy dậy, từng bước tiến lên, thần sắc điên cuồng: “, chính là lên thuyền của Tín Vương, thì ?!”
“Bệ hạ mất tích , mất tích trong lãnh địa Bắcmệnh! Ngươi sẽ thật sự cho rằng, Thái tử còn cập quan của ngươi, thể trong tình cảnh đại quân đều phái đến Bắcmệnh, mà vẫn chống sự liên thủ tấn công của Tín Vương và Cảnh Vương chứ?!”
Phan Tĩnh Uyển càng , sống lưng càng thẳng tắp, vẻ kinh hãi dần phai nhạt, chỉ còn sự tàn nhẫn khi dồn đường cùng: “Ta chính là đầu quân cho Tín Vương, thì nào?!”
“Chỉ cần Tín Vương thể thành công, Phan gia sẽ công lao phò tá từ thuở ban đầu, đến lúc đó, tất cả các ngươi đều sẽ trở thành kẻ tù tội, đều sẽ c.h.ế.t! Các ngươi đều ——”
“Dì dì!”
Thanh âm non nớt quen thuộc, trong trẻo, gần như trở thành ác mộng của nàng truyền đến từ phía , đột nhiên cắt ngang lời nguyền rủa kịp hết của nàng .
Phan Tĩnh Uyển đột ngột , trơ mắt bóng dáng bé nhỏ từ góc rẽ vọt , vượt qua nàng , thẳng tắp chạy về phía Khám Niệm Chân cùng đoàn .
Tiểu ác ma đó dường như chút lo lắng, đôi chân ngắn ngủn thoăn thoắt quẫy đạp, nhưng vẫn lảo đảo chạy nhanh , trong giọng còn ẩn hiện tiếng nức nở: “Dì dì dì dì, các ?!”
Ánh mắt Phan Tĩnh Uyển vẫn dõi theo bóng Giang Ảnh Trừng, cho đến khi chuyển đến Khám Niệm Chân, trơ mắt đối phương trong chớp mắt thu vẻ mặt lạnh lùng ban nãy, nàng tự nhiên xổm xuống, khi vươn tay về phía tiểu ác ma, còn dùng cổ tay áo lau vệt m.á.u nơi khóe môi, như thể sợ đối phương lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-539-cuong-cot-dau.html.]
Không hiểu vì , nhịp tim mới bình chút ít của nàng , vì sự xuất hiện của tiểu ác ma mà đập càng dữ dội hơn.
Nỗi hoảng sợ tột độ tức thì chiếm lấy tâm trí nàng , Phan Tĩnh Uyển như vững lùi vài bước liên tiếp, cho đến khi đụng chiếc bàn dài phía , eo truyền đến từng trận đau nhói.
Đại não vô cùng hỗn loạn, Phan Tĩnh Uyển nỗi hoảng sợ từ mà đến, chỉ thể với vẻ mặt ngây dại mà chằm chằm đối diện, thể bất kỳ phản ứng nào.
Giang Ảnh Trừng chạy đến mặt Hoàng hậu dì dì của nàng, ánh mắt lo lắng quét từ xuống , xong về phía Dư Thi dì dì cùng các nàng khác phía , dám thật sự để Hoàng hậu dì dì của nàng ôm .
Nàng sớm hiểu rõ những gì xảy ở đây qua buổi truyền hình trực tiếp mà 007 cung cấp, nhưng dù nàng những vết m.á.u đều là tiết gà mà các dì chuẩn , nàng vẫn dám tiến lên chạm .
Cho dù những thanh trường đao trong tay các bá bá đều khai phong, nhưng cứ thế lướt qua thể các dì, nhất định cũng sẽ đau.
Khám Niệm Chân khẽ khựng , khóe môi đột nhiên nở một nụ mắt.
Nàng đưa tay ôm tiểu gia hỏa lòng, dịu dàng : “Sao chạy đây ?”
Nơi vẫn giải quyết thỏa , các nàng vốn tiểu gia hỏa lộ diện mắt Phan Tĩnh Uyển.
Giang Ảnh Trừng nhón chân, đặt cái đầu nhỏ lên vai Hoàng hậu dì dì của nàng, nhẹ nhàng cọ hai cái, khi xác nhận đối phương thật sự cảm thấy đau đớn vì chuyện , lúc đó mới hớn hở nhớ chuyện chính sự.
Nàng khẽ nghiêng , một tay chỉ về phía Phan Tĩnh Uyển đối diện, giọng trẻ con nũng nịu mách tội: “Du, Du bá bá ban nãy , của ông mấy hôm thấy Hoài An ca ca lén đưa khỏi kinh thành ——”
Phan Tĩnh Uyển giật , nhịp tim cũng vì câu của tiểu gia hỏa mà ngưng trong chốc lát.
Tất cả trong điện cũng đều ngây tại chỗ, vẻ mặt nghiêm trọng từng thấy.
Nói đến…
Những chuyện xảy gần đây mỗi việc đều quan trọng như , các nàng quả thật lâu thấy bóng dáng Giang Hoài An.
“Các bá bá của Mặc Vũ Giáo lo Hoài An ca ca gặp kẻ , theo !”
Trong sự tĩnh lặng như c.h.ế.t, Giang Ảnh Trừng mím môi, dường như ngây thơ mà bật thành tiếng: “Tin rằng Hoài An ca ca sẽ nhanh chóng trở về cung, đoàn tụ cùng chúng thôi!!”
Ánh mắt âm độc lập tức đổ dồn lên Du Hành Miễn, hình thản nhiên tại chỗ, ngay cả nửa phần ánh mắt cũng thèm liếc Phan Tĩnh Uyển đang trừng mắt với .
Hắn tự nhiên những chuyện nhỏ như , nhưng chịu nổi bên cạnh một chiếc loa , tiểu loa còn thỉnh thoảng liếc hai cái, mượn miệng chuyện .
Đột nhiên, một tiếng thét thê lương vang lên bên tai , còn chói tai hơn ban nãy nhiều.
“Đồ hỗn xược!!”
“Các ngươi gì Hoài An của ?! Các ngươi gì Hoài An của ?!!”
Phan Tĩnh Uyển như điên mất lý trí, vươn hai tay, oán hận bước về phía Du Hành Miễn, như xé thành vô mảnh, để giải mối hận trong lòng!
Hoài An của nàng , Hoài An mà nàng gửi gắm tất thảy hy vọng nửa đời . Dù cho xung quanh đều rằng, tỷ lệ thành công tới chín phần mười, nàng vẫn đưa an rời . Làm thể cứ như đám tìm thấy tung tích?!
Choang——
Liên tiếp những tiếng đao kiếm rời vỏ vang lên, Phan Tĩnh Uyển chỉ cảm thấy trời đất cuồng, khi lấy tinh thần, mắt nàng là một lưỡi kiếm sắc bén lóe lên hàn quang.
“Ngoan ngoãn một chút! Lưỡi đao khai phong đấy!!”