Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 53:: Ghé Lãnh Cung dạo chơi! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-07 10:01:35
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nguyên Lương Bình phản ứng một lúc lâu, mới nghĩ đến hai đến cầu kiến Thánh thượng , một là mẫu phi của tiểu công chúa thần thông quảng đại , một là mẫu phi của Thất hoàng tử mà tiểu công chúa cực kỳ yêu thích.

 

Hai cùng đến đây, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng , nhất định là từ tiếng lòng của tiểu công chúa , tin tức quan trọng gì đó.

 

Giang Yến Xuyên gật đầu hiệu với Trường Thuận công công, đó mới với Nguyên Lương Bình: “Cô , lui xuống .”

 

Nguyên Lương Bình thầm nghĩ cửa ải chắc là qua, liền còn lưu luyến nữa, theo hoạn quan phụ trách truyền tin, rón rén bước ngoài.

 

Sau khi nhận chỉ thị cho phép , Phương Tư Uyển và Trình Vân Mộng , im lặng cổ vũ đối phương, cùng kiên định bước .

 

Vừa bước điện, hai liền đối mặt với Giang Yến Xuyên, đồng loạt quỳ xuống.

 

7_Sau khi thỉnh an, Trình Vân Mộng dẫn đầu mở lời: “Thần việc tấu trình!”

 

Giang Yến Xuyên hồi lâu gì.

 

Trí nhớ của , nhưng ngay cả như , mắt vẫn khiến một thoáng mơ hồ.

 

Cái danh hiệu Lan Chiêu Dung , nếu tiếng lòng của tiểu gia hỏa gần đây thường xuyên nhắc đến tên Giang Tinh Nhiên, suýt chút nữa quên, trong hậu cung , còn một như .

 

Giang Yến Xuyên hôm nay chút đau đầu, ngón trỏ của khẽ gõ hai cái lên chiếc án đặt chén : “Muốn tấu trình về ai?”

 

Trình Vân Mộng cố gắng hết sức kìm nén sự run rẩy khắp , chậm rãi : “Không .”

 

Nàng chỉ chuyện năm xưa là hãm hại nàng, còn về kẻ chủ mưu là ai, mục đích là gì, .

 

Trình Vân Mộng thấy một tiếng khí lưu yếu ớt, như thể ở vị trí cao hơn bật khẽ.

 

“Việc gì tấu trình?” Giang Yến Xuyên tiếp tục hỏi.

 

Trình Vân Mộng cúi đầu lạy sát đất, trong giọng tiếng nghẹn ngào nhẹ: “Chuyện năm xưa của thần , năm xưa…”

 

Nàng cuối cùng kìm nén nổi nỗi ấm ức quá đỗi dâng trào, chỉ mấy chữ , liền thở dốc thút thít nhỏ tiếng, hồi lâu vẫn thể bình tĩnh .

 

Phương Tư Uyển khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi đặt tay lên mu bàn tay Trình Vân Mộng, nàng tiếp.

 

“Chuyện , còn kể từ những điểm kỳ lạ của Ánh Trừng…” Trường Thuận công công sớm cho những thái giám liên quan rời khỏi khi họ điện, nàng lúc cũng còn e ngại gì.

 

Chỉ là nàng đối với chuyện cũng nhiều, chỉ đơn giản thuật phần liên quan đến chuyện từ tiếng lòng của tiểu gia hỏa.

 

cũng đủ .

 

Sau khi tiếng của Trình Vân Mộng dần tắt, trong căn phòng liền chìm im lặng.

 

Giang Yến Xuyên càng , sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng, trầm tư hồi lâu , bỗng nhiên dậy: “Bãi giá.”

 

Nếu thực sự hiểu lầm Trình Vân Mộng bao năm nay, thì hợp lẽ nên cho nàng một lời giải thích.

 

Trong lãnh cung vốn hai cái giếng cạn, mãi cho đến khi một phi tần chút điên loạn dọn ở, mới đả thông một trong đó, biến thành giếng nước sống thể dùng để uống.

 

Trường Thuận công công cho vớt tất cả những thứ trong giếng cạn lên, nhưng chỉ tìm thấy mấy bộ xương trắng.

Mèo Dịch Truyện

 

Phương Tư Uyển và Trình Vân Mộng đều nín thở.

 

Trên đường đến đây, các nàng suy đoán, nghĩ rằng chứng cứ lẽ là một gói t.h.u.ố.c bột, lẽ là một món trang sức, nhưng vạn vạn ngờ tới, chứng cứ đó là một con !

 

Tim hai đập như trống trận.

 

Toi .

 

Vốn tự tin thề thốt mà vội vã chạy đến đây, nay chỉ nhận kết quả như .

 

Nếu chứng cứ trong lời tiểu gia hỏa là một

 

Còn sống thì , nếu c.h.ế.t, thì thể chứng cho các nàng đây chứ?!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-53-ghe-lanh-cung-dao-choi.html.]

Giang Yến Xuyên thu hết biểu cảm của hai mắt.

 

Hắn hiểu tiểu gia hỏa hơn hai , nàng ham chơi, thích ăn đồ ngọt, thường xuyên những ý tưởng tinh quái… nhưng bao giờ dối trong những chuyện quan trọng.

 

Ngay cả trong tiếng lòng của chính nàng.

 

Hắn ánh mắt trầm xuống xuống đất, bộ xương trắng duy nhất mà y phục vẫn còn khá nguyên vẹn, khẽ nhếch cằm: “Tìm.”

 

Người vứt xác chắc lâu, vải vóc đều chút hư hỏng, chỉ thể miễn cưỡng từ hoa văn đó, đây, chắc cũng là một cung nữ.

 

Có cung nữ nhanh mắt nhanh tay tiến lên tìm kiếm, cũng coi như giữ chút thể diện cuối cùng cho .

 

Lâu , nàng từ trong lớp vải lót áo của đó, tìm thấy một tờ giấy trở nên mỏng manh giòn vụn.

 

Nàng cũng dám tự ý mở , vội vàng đến mặt Minh Trạch Đế, hai tay dâng lên.

 

Giang Yến Xuyên chậm rãi mở , xem qua một cách nhanh chóng, cuối cùng sắc mặt khẽ đổi.

 

Hắn tiện tay đưa tờ giấy đó cho Trường Thuận đang theo sát phía , hiệu cho đối phương đưa cho hai họ Phương, họ Trình đang vẻ mặt căng thẳng đối diện.

 

“Tự xem .” Giọng Giang Yến Xuyên chút trầm thấp.

 

Khi Trình Vân Mộng giơ tay định nhận tờ giấy đó, mới phát hiện bản run rẩy đến mức hình dạng nữa, cuối cùng vẫn là Phương Tư Uyển đành lòng , giơ tay nhẹ nhàng đỡ tay nàng, cho đến khi nàng mắt lệ nhòa xem xong bức thư đó.

 

Sau đó, cuối cùng thể kìm nén nổi nỗi ấm ức đầy bụng, sụp đổ mà òa thành tiếng.

 

Trong đầu nàng chỉ còn một suy nghĩ.

 

Tinh Nhiên của nàng, cuối cùng cần vì liên lụy của nàng nữa, trải qua những tháng ngày khốn khó như nữa!!

 

Có cung nhân rõ những thăng trầm của Trình Vân Mộng bao năm nay nỡ cảnh bi thương như , khẽ đầu , nhưng ngờ chạm một đôi mắt kinh hãi.

 

Kéo theo cả nàng cũng giật : “A!!”

 

Sau khi tiếng kêu kinh hãi dứt, mới nhớ cảnh tượng nghiêm túc mắt, mồ hôi lạnh tức khắc chảy dọc theo thái dương xuống.

 

Nàng hoảng loạn quỳ xuống đất, cũng chẳng màng ai đang , dập đầu ba tiếng vang dội: “Nô tỳ tội, nô tỳ tội…”

 

Trường Thuận công công the thé hỏi nàng: “Chuyện gì kinh động?”

 

Cung nữ run rẩy chỉ về phía góc thấy bóng : “Ma, ma…”

 

Học đường mùa đông đều kết thúc sớm, thêm đó Giang Ánh Trừng và bọn họ đều là ngày đầu tiên đến đây, phu tử liền sắp xếp quá nhiều nội dung.

 

Khi kết thúc, Trường Thuận công công đích đến cổng học đường, đến đón Giang Ánh Trừng về.

 

Lát nữa còn Liễu phu tử giảng học cho bọn họ, Giang Tinh Nhiên và Lâm Cẩm Thư cũng học cùng, nên ngoài cổng theo lệ dừng hai cỗ kiệu.

 

Giang Ánh Trừng vù một cái chạy đến mặt Trường Thuận công công, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên chào hỏi: “Trường Thuận công công~”

 

Đây là cách xưng hô nàng sửa mấy nhắc nhở, chỉ là riêng tư thì nàng vẫn cố chấp gọi là Trường Thuận bá bá.

 

Trường Thuận công công từ ái cúi đầu xuống: “Tiểu điện hạ hôm nay còn vui vẻ ?”

 

Khuôn mặt nhỏ vốn dĩ đang lập tức xụ xuống: “Vui vẻ...”

 

Xung quanh vang lên mấy tiếng khẽ, khuôn mặt Giang Ánh Trừng đỏ bừng.

 

Trường Thuận công công biểu cảm nghiêm túc quét mắt một vòng, chỉ là đợi mấy theo đều thu liễm , chính cũng nhịn , phụt một tiếng thành tiếng.

 

Khuôn mặt Giang Ánh Trừng phồng lên càng lớn, chỉ là nàng nhớ kế hoạch nãy định , ngượng nghịu nhẫn nhục chịu đựng kéo kéo áo bào của Trường Thuận công công: “Trường Thuận công công, Trừng Trừng nãy ăn nhiều điểm tâm, bây giờ no lắm nha~”

 

Trường Thuận công công khẽ nhướng mày, vẻ mặt thêm chi tiết: “Ồ?”

 

Giang Ánh Trừng biểu cảm nghiêm túc gật đầu: “Vậy nên, Trường Thuận công công hãy đưa Thất ca và đến Tinh Sương Điện , Trừng Trừng dạo một chút !”

 

【Hắc hắc hắc, chúng lãnh cung dạo một chút!】

Loading...