Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 509: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-10 08:37:44
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trừng Trừng đến giúp Phù Quang ca ca báo thù !
Hứa Cửu cũng thấy.
Y chỉ thấy, trong mấy mặt, chỉ y dậy, ánh mắt hề che chắn mà rõ cảnh tượng phía .
Một nhóm áo đen quen đường quen lối mò con hẻm nhỏ, bọn họ thậm chí còn đến cổng chính để xác nhận hai chữ "Trương phủ" khắc biển hiệu, mà tìm thấy một góc cây bông gạo cao lớn, nhanh nhẹn trèo trong.
"Chúng chính là đến để bắt nhóm ," Trương Tiêu lặng lẽ dậy, thu hồi ánh mắt, Hứa Cửu với ánh mắt bình tĩnh và quang minh chính đại, "Chúng nghi ngờ, nhóm chính là thủ phạm gây vụ án trẻ em mất tích ở Khê Nguyên Thành hồi ."
Hứa Cửu: "..."
Mặc dù vẫn bằng chứng xác thực, nhưng kết hợp với những điều khiến y cảm thấy vô cùng kỳ lạ đó, y trong lòng kỳ thực tin đến hơn nửa.
lúc y vẫn còn một nghi vấn lớn nhất: "Các ngươi vì , nhóm sẽ đến Trương phủ tay hành hung?"
Trương Tiêu trầm : "Mấy chúng từng ngẫu nhiên hạ nhân của Trương phủ trò chuyện, theo lời họ , gần đây khi ngoài cùng tiểu thiếu gia của họ, luôn cảm thấy đang theo dõi họ."
Điều thể coi là ngẫu nhiên.
Bốn họ lén lút thành, mấy ngày liền khắp nơi dò la tin tức, trải qua cả mấy ngày điều tra, cuối cùng mới xác định mục tiêu tiếp theo của nhóm , chỉ là những khó khăn chồng chất trong đó, định cho những liên quan .
Hứa Cửu hàm ý ẩn giấu trong câu , im lặng một lát: "Trong nhà các ngươi cũng trẻ con thất lạc ?"
"Không."
Trong chớp mắt, Trương Tiêu thu bộ biểu cảm mặt, chỉ nghiêm túc đáp một câu: "Chúng sống ngọn núi hoang ngoài thành."
Gần đây, tin đồn về việc sơn phỉ xuống núi bắt cóc trẻ em lan truyền khắp nơi, nếu bọn họ xuống núi tự chứng minh sự trong sạch, e rằng cảnh tượng t.h.ả.m khốc trong ký ức, sẽ một nữa tái diễn nhóm bọn họ.
Họ tự cứu lấy .
Hứa Cửu: "..."
Hứa Cửu sờ mũi, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "À, ..."
"Thuốc giải ," y đưa tay , "Chúng giúp các ngươi."
Trương Tiêu lặng lẽ bàn tay đang đưa mắt , một lát , từ từ đặt lên đó một bình sứ nhỏ nhắn tinh xảo.
Sau khi giải độc Nhuyễn cân tán, một hàng bảy nhảy xuống mái nhà, nhẹ nhàng lách qua tường viện, đáp xuống vị trí mấy mới nhảy , đồng loạt áp tai tường, phán đoán xem bên trong tình huống đặc biệt gì .
Đột nhiên, ánh mắt lang thang của Trương Tiêu khi chuyển đến một góc nào đó thì khựng , nhanh chóng trở một đoạn nhỏ...
Chỗ cách cổng chính của sân viện xa, từ góc độ của , vặn thể thấy biển hiệu phía cổng lớn.
Tương tự như biển hiệu khắc hai chữ "Trương phủ", biển hiệu của căn nhà cũng là chữ vàng nền đen, đó cũng chỉ hai chữ "Bùi phủ" đầy mạnh mẽ.
Trương Tiêu động tác chậm chạp đầu , trong ánh mắt Hứa Cửu cuối cùng cũng chút cảm xúc khác biệt.
Hứa Cửu: "..."
Hứa Cửu: "...Người tuần tra xa , chúng mau thôi."
Hứa Cửu tự xưng là "hộ viện của Triệu phủ" cũng ngờ, sự thật đến bất ngờ như .
Trương Tiêu: "..."
Hừ.
49. Cùng lúc đó, Giang Yến Xuyên đích dẫn vội vã đến ngọn núi hoang nơi nhóm "sơn phỉ" trú ngụ, mượn ánh sáng yếu ớt của que lửa, tờ giấy vẽ bản đồ địa hình trong tay, khi khó khăn nhận vị trí hiện tại, liền chỉ tay về hướng nghiêng lên phía : "Ở đó."
Đây là thứ tiểu gia hỏa mượn cớ ngủ trưa lén lút vẽ , đó lén nhét túi gấm của y.
Trên tờ giấy ngoài tấm địa hình đồ với nét vẽ non nớt , chính là nét chữ đột nhiên tiến bộ hơn nhiều của Nguyên Lương Bình, mà bộ quần thần đều quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-509.html.]
Trên đó rằng ở đây thông tin mà y cần, yêu cầu y nhất định phái đến điều tra.
Giang Yến Xuyên ngẩng đầu con đường núi xa xăm đầy cỏ dại, ánh mắt thâm thúy xa xăm.
Người từng tin tức của Tín Vương năm đó giờ vẫn đang sống ngọn núi , y Tín Vương thua t.h.ả.m hại, nhóm "sơn phỉ" chính là một đột phá khẩu .
"Đi thôi."
Giọng của Giang Yến Xuyên tan biến trong làn gió đêm se lạnh núi.
Giang Ánh Trừng ngủ say.
Thời tiết se lạnh, còn oi bức như nữa, Giang Ánh Trừng trằn trọc cựa quậy giường, thậm chí còn mơ một giấc mơ ngọt ngào.
Trong mơ, nàng theo mỹ nhân phụ hoàng của về kinh, cung, mỹ nhân phụ hoàng đích chính danh cho phận của nàng, nàng thể an tâm ở trong Hàm Dương Cung xa hoa đó, còn thể mỗi ngày đều ngắm Phương Ý Uyển mặt đầm đìa nước mắt hoàng cung, lóc om sòm chỉ để cầu gặp nàng một .
Tất cả chuyện trong mơ đều logic chặt chẽ như thường ngày, Giang Ánh Trừng thấy việc Phương Ý Uyển định tội mà mỗi ngày vẫn thể tự do hoàng cung gì sai trái, ngược còn hứng thú với cảnh đối phương lóc.
Mèo Dịch Truyện
Lúc , cảnh tượng đang diễn trong mơ là Phương Ý Uyển quỳ Hàm Dương Cung, đang lóc t.h.ả.m thiết, gào thét khản cả giọng: "Trả con của cho ! Trả con của cho !!"
Giang Ánh Trừng trong lòng sảng khoái cực độ, ngay cả trong thực tế cũng bật thành tiếng.
Tiếng tự đ.á.n.h thức nàng.
Giang Ánh Trừng ngẩn ngơ dậy, chiếc giường trống bên cạnh, cả cảm giác mơ mơ màng màng là ngày nào tháng nào.
lúc , ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng...
"Trả con của cho !"
Động tác Giang Ánh Trừng ngả lưng xuống giường khựng , chút buồn ngủ trong đôi mắt nàng lập tức tan biến sạch sẽ.
"!!!"
Sao thế thế?!
Chuyện lớn tìm đến cửa ư?!
[Trừng Trừng hóng cho bằng mới thôi!]
Giây phút , Giang Ánh Trừng quên mất việc thắc mắc vì mỹ nhân phụ hoàng của nàng lúc trong phòng, nàng ba hai bước nhảy xuống giường, chân trần "đăng đăng đăng" chạy đến bên cửa sổ, trèo lên ghế gỗ, nhón chân đẩy cửa sổ , thò đầu ngoài .
Ngoài khách điếm, "Vương công tử" Vương Kì Chí mà bọn họ gặp ban ngày đang bên , phía là mấy gã đàn ông vạm vỡ trông như đ.á.n.h thuê, cả nhóm tay cầm đuốc, mặt mày khó coi chưởng quỹ khách điếm đang mở cửa.
“Ngươi cần nhiều lời vô ích,” Vương Kì Chí sốt ruột cắt ngang tràng giang đại hải của chủ quán, nghiến răng nghiến lợi , “Con trai của Vương mỗ đang ở trong khách điếm của các ngươi đấy, hôm nay nếu thể đưa nó về, đừng hòng ai trong các ngươi yên !”
Ánh mắt chủ quán hoảng loạn.
Giang Ảnh Trừng mắt sáng rỡ.
Xông nhà cướp bóc.
Thật là ho quá mất!!
Cuộc tranh cãi bên tiếp diễn một lát, chủ quán đành khổ sở cho đám qua.
Vương Kì Chí gằn một tiếng, ánh mắt khinh miệt lướt qua mặt chủ quán một vòng, nhấc chân bước .
Giang Ảnh Trừng nhảy khỏi ghế gỗ, chạy đến bên giường nhặt đôi giày nhỏ của , nhanh như chớp lao về phía phòng bên cạnh.
【Ai hây hây~】
Trừng Trừng đến giúp Phù Quang ca ca báo thù đây!