Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 505: --- Có muốn báo thù không?
Cập nhật lúc: 2025-10-10 08:37:40
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quý Phù Quang quả thật nhiều.
Vương gia, với tư cách là một đại gia tộc khá thực lực trong thành , những tin tức mà bọn họ thể thu thập vốn nhiều hơn so với dân thường nhiều; thêm đó, Quý Phù Quang suốt thời gian vẫn luôn cố ý dò la các tin tức liên quan, nên cũng thể khiến bọn họ đại khái về sự việc.
"Khoảng nửa tháng , trong thành một gia đình mất một bé trai."
Quý Phù Quang thở dài một thật dài, cuối cùng cũng chuẩn tâm lý xong xuôi, bắt đầu kể .
"Đó là một nhà dân thường, là phụ dẫn con đến phố dạo, giữa đường sơ ý một chút, đứa trẻ lạc mất trong khu chợ náo nhiệt."
"Đứa trẻ đó cho đến bây giờ vẫn tìm thấy," ánh mắt Quý Phù Quang xa xăm, tư tưởng dường như cũng về thời gian hỗn loạn , "Lúc đó nhà y quả thật ầm ĩ lớn, quan phủ phái trong thành liên tiếp tìm kiếm mấy ngày, nhưng vẫn thể tìm chút dấu vết nào."
"Chuyện còn kết thúc..."
Quý Phù Quang ngẩng đầu lên, "Cố Xuyên" đối diện: "Trong thành xảy một vụ trẻ con mất tích khác."
Vẫn là chợ náo nhiệt đông nhất buổi trưa, vẫn là phụ bất cẩn sơ ý lơ là cảnh giác.
Lần , tổng cộng trẻ con của hai gia đình mất tích.
Tri phủ nổi giận, tăng cường thêm nhiều nhân lực ngày đêm ngừng lục soát trong thành, nhưng vẫn thu gì.
Rất nhanh đó, vụ thứ tư, vụ thứ năm, vụ thứ sáu...
Ngày càng nhiều trẻ con mất tích, địa điểm mất tích cuối cùng còn chỉ giới hạn ở khu chợ náo nhiệt, phương thức mất tích cũng dần trở nên đa dạng.
Cả thành đều hoang mang lo sợ, đường phố còn thấy trẻ con ngoài vui chơi.
Quý Phù Quang hồi tưởng đến đây, lời ngừng .
Động tác gõ nhẹ ngừng tay vịn ghế đột nhiên dừng , ánh mắt Giang Yến Xuyên trong khoảnh khắc trở nên vô cùng thâm sâu.
Y lập tức điểm quỷ dị trong đoạn lời .
Nếu quan phủ địa phương thật sự dụng tâm lục soát, thì khả năng đứa trẻ chỉ là tự lạc về cơ bản thể loại trừ.
Việc chỉ còn khả năng cuối cùng – đứa trẻ là bọn buôn bắt cóc.
Nghề buôn bán trẻ con tồn tại bao lâu, Đại Thụy khi bắt bọn buôn , nhẹ thì lưu đày đến vùng đất khắc nghiệt, khiến chúng chịu đủ khổ sở, nặng thì chọn ngày c.h.é.m đầu, thuộc liên lụy.
Mặc dù , cái nghề vẫn luôn thể tận diệt.
Bởi vì lợi nhuận khổng lồ ắt "dũng phu", và cũng bởi vì động tác tay của đám ngày càng thành thạo và kín đáo.
Ra tay giữa chốn chợ búa, việc hợp lẽ thường.
Chuyện cũ kể xong, thấy trong phòng ai lên tiếng, Quý Phù Quang c.ắ.n chặt môi , mặt ửng hồng, lời bỗng trở nên ấp úng: “Ta đây… đây ở phủ lén , Vương Kỳ Chí từng đ.á.n.h cuộc với bạn rượu, y thể vạch trần kẻ chủ mưu sự việc —”
Vương Kỳ Chí vì men say chếnh choáng, đám bạn bè dùng mấy lời kích bác, liền lớn tiếng khoe khoang rằng y chắc chắn thể bắt đám buôn .
Bắt như thế nào đây?
Sau khi tỉnh rượu, Vương Kỳ Chí cũng đau đầu một thời gian, cho đến khi y chợt nhớ , trong phủ vẫn còn một , con trai của một tiểu mà y gần như quên bẵng.
Tiểu quả thực .
Khi đầu gặp mặt, y chỉ cảm thấy kinh diễm như gặp tiên nhân, y liền lập tức dốc hết tiền bạc , thậm chí cả chiếc ban chỉ đeo tay cũng giao , chỉ để mau chóng mua về phủ.
sự yêu thích vẻ bề ngoài khó bền lâu, y mỗi ngày tiếp xúc với quá nhiều nữ tử diễm lệ, nhanh liền mất hứng thú với nàng.
Khi tình yêu phai nhạt, Vương Kỳ Chí bắt đầu tiếc nuối tiền lớn bỏ khi xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-505-co-muon-bao-thu-khong.html.]
Mẫu tử hai tiêu tốn của y bao nhiêu tiền bạc, cũng đến lúc giúp y gánh vác chút phiền muộn !
Vương Kỳ Chí nhờ tứ phía dò hỏi, đứa trẻ cuối cùng gặp nạn là khi đang chơi đùa trong rừng trúc ngoài thành thì lạc, y liền nghĩ sẽ đưa Vương Phù Quang thử vận may.
Y cũng một , chỉ là y sợ đông sẽ khiến đối phương cảnh giác, liền sắp xếp của , giả trang thành những khách bộ hành đến dạo chơi thưởng xuân, đó y sẽ dẫn Vương Phù Quang đến hội hợp với họ, với ý đồ bắt ngay tại trận đám buôn .
Giọng trong trẻo thuộc về thiếu niên bỗng trở nên vô cùng trầm thấp, đến cuối, y thậm chí còn chút nghẹn ngào.
Dẫu , Quý Phù Quang vẫn cố chấp ngẩng đầu lên, mắt hoe đỏ sang nam tử đối diện với phong thái trầm : “Xin .”
Giang Yến Xuyên ngước mắt, lặng lẽ .
Quý Phù Quang chút do dự, nhảy khỏi giường, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất: “Khi ở cổng thành, Phù Quang gọi ngài một tiếng cữu cữu, khiến ngài cuốn sự việc …”
“Khi chỉ nhanh chóng thoát khỏi kẻ đó, mãi mới chợt nhớ —”
Trong giọng điệu của thiếu niên tràn đầy sự áy náy chân thành, cả cũng bất giác khẽ run rẩy: “Vương Kỳ Chí tuy đích tử của Vương gia, nhưng y cũng—”
Lời kịp dứt, đầu bỗng truyền đến một giọng ôn hòa.
Giang Yến Xuyên : “Vô phương.”
Quý Phù Quang trong lòng vui mừng, nhưng chỉ trong chốc lát, đột ngột chìm xuống.
Nam tử mắt khi hai chữ thì mở lời nữa, vẫn là tiểu gia hỏa phía cũng nhảy xuống, đỡ y dậy.
Quý Phù Quang thôi.
Y thể , nam tử mang khí chất quý phái , còn ung dung trầm và khí chất hơn hẳn những công tử nhà giàu mà Vương Kỳ Chí vẫn tiếp xúc hằng ngày.
Lời xin là thật, nhưng y cũng thể thừa nhận, tận đáy lòng y vẫn còn chút hy vọng xa vời, mong nhóm thể đưa y cùng, để y bao giờ trở về Vương gia đó nữa.
—Vừa sự việc xảy đột ngột, cái đầu óc heo của Vương Kỳ Chí lẽ còn nghĩ lời lẽ phản bác, nhưng chờ y trở về khi bình tĩnh , cộng thêm nhiều trong Vương gia bày mưu tính kế… sớm muộn gì y cũng sẽ tìm đến tận cửa.
Ngón trỏ của Giang Yến Xuyên bắt đầu khẽ gõ từng nhịp lên tay vịn bằng gỗ.
Hắn thể toan tính của đứa trẻ , nhưng ý định dễ dàng hứa hẹn.
Ánh mắt bình tĩnh hướng về phía tiểu gia hỏa.
Vừa tiểu gia hỏa chỉ lo chăm chú lắng Quý Phù Quang kể lể, trong lòng lặp lặp chỉ là những lời mắng mỏ vu vơ nhắm Vương Kỳ Chí như “đồ khốn”, “kẻ xa”, “đồ vô sỉ”, mà hề phân tâm tra cứu tài liệu liên quan.
Mèo Dịch Truyện
Mặc dù lời lẽ của tiểu tử chân thành, ánh mắt thuần khiết, nhưng vẫn cần chờ một tin tức xác thực.
Cuối cùng—
Nhìn thấy biểu cảm nặng trĩu gương mặt bạn nhỏ mới quen, tâm thanh của tiểu gia hỏa cuối cùng cũng thêm nội dung khác.
【Ô ô ô Thống ca, Phù Quang ca ca mà t.h.ả.m thương thế —】
【Từ khi chuyện từng cảm nhận một ngày tình phụ tử cũng đành, mà Vương Kỳ Chí bao năm nay đều ngó ngàng đến Phù Quang ca ca, dung túng trong phủ ức h.i.ế.p y, đến lúc mới nhớ một đứa con như —】
Tâm thanh non nớt giận dữ kết luận về Vương Kỳ Chí: 【Tra nam!】
Giang Yến Xuyên bình tĩnh đặt ánh mắt trở Quý Phù Quang.
“Quý Phù Quang.”
Hắn : “Muốn báo thù ?”