Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 496: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-10 08:37:33
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nhất định là Trừng Trừng mở mắt sai cách !

 

Sau một khoảnh khắc tĩnh lặng như c.h.ế.t, cuối cùng thăm dò lên tiếng.

 

“Lão đại?”

 

Người lên tiếng đưa tay đẩy “Viện trưởng”, lẩm bẩm một câu: “…Uống say ư?”

 

Tiếng thành công kéo trở về ý thức.

 

“Không thể nào… Mới mấy chén thôi?!”

 

Lão đại nổi tiếng là tửu lượng , hơn nữa…

 

Mới chỉ một vò rượu thôi, còn là bọn họ nhiều cùng chia.

 

Có kẻ bước chân lảo đảo run rẩy dậy, đến xem xét tình hình của “Viện trưởng” cho kỹ.

 

Mới hai bước, mắt một trận trời đất cuồng, ngay đó ——

 

“Rầm ——”

 

Cơ thể gắng gượng ngã phịch xuống đất, bụi đất bay lên khiến ít ho sặc sụa.

 

Lại thêm một đồng bọn đột nhiên hôn mê ngã xuống, mấy kẻ lơ mơ vây xem triệt để tỉnh rượu.

 

“Thiệu Hàng?!”

 

“Chuyện gì thế ?!”

 

“Mẹ nó là ai đang giở trò?!!”

 

Mọi cuối cùng cũng nhận tình hình đúng, ánh mắt cảnh giác quanh, nhưng kịp phản ứng thêm thì lượt ngã xuống!

 

“Rầm ——”

 

“Rầm rầm rầm ——”

 

Trong phút chốc, những tiếng va đập trầm đục nối tiếp , Giang Ảnh Trừng trong lòng ấm áp vô cùng.

 

【A hế hế ~】

 

Lại ngã ngã !

 

Lại thêm một tên xa ngã xuống !

 

Niềm vui đại sự sắp thành dễ khiến đắc ý quên , diễn xuất mà Giang Ảnh Trừng tự hào bỗng chốc biến mất, đôi tay nhỏ bé mũm mĩm che miệng, trộm thành tiếng.

 

Khương Tam: “…”

 

Ánh mắt kinh hoàng quanh vì tiếng mà đột nhiên khựng , Khương Tam chậm rãi cúi đầu, ánh mắt âm u tiểu gia hỏa quên mất đường chạy trốn đang mặt .

 

Giang Ảnh Trừng sự cảm ứng của ánh mắt nóng bỏng đó mà chậm rãi ngẩng đầu, bốn mắt đối diện với hai lớn duy nhất còn tỉnh táo tại hiện trường.

Mèo Dịch Truyện

 

“Ưm…”

 

Bàn tay nhỏ mũm mĩm rời khỏi môi, chút lúng túng kéo kéo vạt áo.

 

Thế thì khó xử .

 

Nàng, nàng cẩn thận thành tiếng chứ?!

 

Khương Tam nhe răng một tiếng.

 

Sự chột hoảng loạn khi vì tức giận mà trở nên bình tĩnh, cuối cùng cũng phát hiện chi tiết mà nãy giờ chú ý ——

 

Hơi thở của những đồng bọn ngã xuống vẫn khá đều đặn, đoán chừng đám tiểu quỷ cũng thể tiếp xúc với loại độc d.ư.ợ.c cao cấp nào, yên tâm.

 

Yên tâm thì yên tâm, nhưng cảm giác quyền lực thách thức vẫn khiến giận điên : “Các ngươi gì?!”

 

Khương Tam cố ý giơ tay lên, bẻ khớp ngón tay kêu “khụm khụm khụm” vang dội, ý rằng chỉ cần nội dung tiểu gia hỏa trả lời khiến hài lòng, sẽ thẳng tay trừng trị nàng một trận.

 

Đôi mắt to tròn của Giang Ảnh Trừng đảo một vòng, phá bỏ tất cả mà mím môi một tiếng.

 

“Hì hì.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-496.html.]

 

Trong túi nàng còn nhét chiếc hộp ám khí đổi đó, bây giờ các trưởng bắt phúc lợi viện đang ở một bên khác, nàng thể dùng ám khí đ.á.n.h ngã một kẻ !

 

Khương Tam và tên đồng bọn còn ăn bánh khô đều tiếng “hì hì” chọc tức nhẹ, ánh mắt trầm xuống, vô cùng ăn ý một một vây quanh tiểu gia hỏa.

 

Cùng lúc đó, Giang Ảnh Trừng lùi hai bước, bàn tay nhỏ thò trong túi, sờ thấy cạnh cứng của chiếc hộp bên trong, cả đều cảm thấy an tâm.

 

Bầu khí nguy hiểm âm thầm lan tỏa trong sân nhỏ , Giang Ảnh Trừng ánh mắt ngây thơ kinh hãi Khương Tam đối diện, nhưng động tác tay hề chậm trễ chút nào, tình hình một chạm là nổ.

 

lúc , một loạt tiếng bước chân nặng nề từ xa vọng , ba đang đối đầu đều khỏi lơ đãng đầu một cái —

 

Khuê Văn và Quan Chấp Lễ đang lao nhanh về phía cô bé với tốc độ cực nhanh, hình tựa mãnh báo kéo từng đạo hư ảnh trong mắt mấy . Khi đến gần, hai tung nhảy vọt, hung hăng nhào tới quật ngã hai kẻ đang đối đầu với cô bé. Ngay lưng họ, Khuê Dương cũng xuất hiện, một tay kéo cô bé sang một bên.

 

Y cẩn thận quan sát biểu cảm của cô bé một lúc lâu, khi xác nhận nàng hề kinh sợ vì biến cố , liền , vung tay cao hô: “Chỉ còn hai kẻ còn tỉnh táo nữa thôi, xông lên!”

 

Cả đám tiểu hài tử trong sân ăn ý tản bốn phía, tìm vũ khí giấu sẵn từ .

 

Giang Ảnh Trừng với ánh mắt tò mò dõi theo bóng dáng di chuyển khắp nơi, khi rõ những thứ vũ khí họ lấy , nàng đầu với vẻ mặt ngây .

 

【Ừm... nhất định là Trừng Trừng mở mắt sai cách !!】

 

Nàng từ chối tin cảnh tượng thấy.

 

Những thứ mà đám moi từ các ngóc ngách, cây cán bột thì cũng là vá canh lớn, cái trông vẻ lực tấn công mạnh nhất, cũng chỉ là một cây chổi trông chút hù dọa mà thôi!

 

Đây giống như tư thế trận g.i.ế.c địch chút nào?!

 

Nàng nũng nịu than thở với 007: 【Các thật là hồ đồ mà.】

 

Tiếng điện tử vô cảm của 007 im lặng một lúc mới khó khăn vang lên: 【Ngươi mau đặt cây côn đó xuống !】

 

Chưa đến việc giải thích nguồn gốc của cây cán bột siêu lớn thế nào, chỉ một cô bé nhỏ xíu như mà cầm một cây côn dài như thế, cảnh tượng thật sự quá mức trái khoáy !

 

Giang Ảnh Trừng ngoác miệng , ngoan ngoãn một tiếng, đó —

 

【Ta !】

 

Cứ đấy!

 

Tâm thanh dứt, hai tên Khương Tam nhào tới quật ngã hất văng Quan Chấp Lễ và Khuê Văn sang một bên, dậy với vẻ mặt âm hiểm.

 

“Tốt lắm các ngươi, tạo phản là—”

 

Lời lẽ cay nghiệt còn kịp hết, một bóng dáng màu hồng phấn đột ngột xông từ bên cạnh cắt ngang —

 

Giang Ảnh Trừng sự hưng phấn vì “ cũng thể đại sự” cho đầu óc mê . Nàng hai má ửng hồng, giơ cao cây trường côn đổi từ Công Đức Thương Thành , hô to một tiếng: “Xông lên—”

 

Rồi thẳng tắp lao về phía Khương Tam!

 

Khuê Dương bất ngờ kịp đề phòng bóng dáng đột ngột xông mặt dọa cho giật , còn tưởng ảo giác. Y ngây ngoảnh đầu , xác nhận tung tích của cô bé, khi xác nhận phía trống , y dựng lông tóc gáy!

 

Khuê Dương cất bước chạy như điên: “Ngươi mau cho !!!”

 

“Xông lên!”

 

Giang Ảnh Trừng đầu tiên trải nghiệm cảm giác một lời hô ứng trăm lời đáp như , nhất thời, cảm giác trách nhiệm dẫn dắt họ đến cuộc sống mới bỗng nhiên dâng trào trong lòng. Nàng dựa ưu thế vị trí chạy lên phía nhất, đến gần, liền ngừng vung vẩy trường côn trong tay!

 

Xem Trừng Trừng đ.á.n.h các ngươi thành tro bụi đây!!

 

Ánh mắt âm u của Khương Tam vẫn luôn dõi theo bóng dáng màu hồng phấn . Thấy , đầu mà dặn dò đồng bọn: “Để giải quyết tiểu cô nương , những khác giao cho ngươi.”

 

Đồng bọn cũng khẩy cảnh tượng hỗn loạn trong sân, thờ ơ nhún vai: “Được.”

 

Đám tiểu quỷ cho dù đông đến mấy, cũng chỉ là những đứa trẻ bình thường từng học võ. Thậm chí vì quanh năm đủ ăn, thể trạng của chúng còn bằng hai tiểu quỷ mới lừa về hôm nay. Hắn là một thám tử giao phó trọng trách, tự nhiên xem biến cố mắt.

 

Đang lúc trầm tư, tiểu đoàn tử chạy ở phía nhất đến mặt .

 

Khương Tam khẩy một tiếng, rút đoản đao từ bên hông đôi bốt dài , vung tay một đường c.h.é.m —

 

“Ơ?!”

 

Giang Ảnh Trừng cây trường côn trong nháy mắt c.h.é.m thành hai đoạn, cả nàng rơi trạng thái mơ hồ.

 

“Ơ?!!!”

 

 

Loading...