Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 495: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-10 08:37:32
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ăn!
“Phụt ——”
“Sao thế thế?”
“Ai? Ai gì ?!”
Mọi bên bàn ăn đều sự biến cố bất ngờ dọa cho giật , đồng loạt , khi rõ tình hình đối diện thì thở phào một .
Đám tiểu quỷ ở bàn ăn đối diện dường như cũng tiếng quát lớn dọa cho một phen, tất cả đều rụt rè cúi đầu, mặc kệ bọn họ thế nào cũng dám ngẩng đầu lên nữa.
là dáng vẻ nhút nhát mà bọn họ quen thuộc.
“Khương Tam tiểu tử nhà ngươi… dọa c.h.ế.t chúng ?!”
“ đó, suýt nữa sặc c.h.ế.t .”
“Làm gì mà giật đến thế… Ăn ăn !”
Một nhóm đầu , vẻ mặt khó chịu đưa đũa gắp từng món ăn bàn.
Khương Tam giữa những lời oán trách của mà đỏ bừng cả mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Ánh mắt của tiểu quỷ thật sự khả nghi mà ——”
Ánh mắt đó căng thẳng đầy mong đợi, là điều từng thấy ở đám tiểu quỷ đó.
Người bên cạnh thấy lời , đầu đối diện một nữa.
Giang Ảnh Trừng, vẫn luôn cẩn thận quan sát phản ứng của nhóm , thấy hít một lạnh, tim nàng dường như nhảy khỏi cổ họng!
Còn nữa ư?!
Sao vẫn còn ?!
Bên bàn tròn đối diện, các lớn tuổi hơn như Quỹ Văn trưởng vẫn còn thể giữ bình tĩnh diễn vai trò của , nhưng mấy bạn nhỏ chỉ lớn hơn nàng một chút bắt đầu run rẩy ngừng, trông thật sự là một bộ dạng chột .
Giang Ảnh Trừng thậm chí còn nghi ngờ, nếu mấy tên xa còn chằm chằm đối diện thêm một lát nữa, thì tiểu trưởng sẽ nhịn mà bật thành tiếng mất!
Mặc dù điều vẫn còn phù hợp với nhân vật của bọn họ, nhưng lúc là thời điểm then chốt nhất trong kế hoạch của họ, bên bàn còn hai tên xa kịp ăn bánh, nàng thể để kẻ phá hỏng kế hoạch của Quỹ Văn trưởng và các khác !
Nghĩ , Giang Ảnh Trừng đột nhiên dậy, giật lấy đôi đũa mà “Viện trưởng” đặt bàn, gắp một đũa rau lớn cho kẻ lên tiếng , giọng sữa nũng nịu : “Bá bá đừng dọa các ca ca nữa mà ——”
Mau dùng đồ ăn bịt miệng ngươi !
Khương Tam đầu , ánh mắt chậm rãi dịch xuống.
Cái đầu uống hai chén rượu mạnh đang hỗn độn, cảnh tượng tiểu quỷ qua ngừng hiện lên trong đầu, ánh mắt từ từ tụ , khung cảnh mắt cuối cùng biến thành đĩa rau mà tiểu gia hỏa gắp qua.
Đột nhiên, trong đầu lóe lên một tia sáng, một ý nghĩ chợt hiện !
Hắn !
Hắn tại ánh mắt của tiểu quỷ khiến cảm thấy đúng!
Tiểu quỷ bọn , ánh mắt của nó còn thấp hơn một chút…
Nó đang căng thẳng chằm chằm đôi đũa trong tay bọn !
Nói chính xác hơn, tiểu quỷ đang chằm chằm món ăn kẹp đũa của bọn !!
Khương Tam đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt cháy bỏng thẳng tiểu đoàn tử cách xa!
“Quỹ Trừng,” lạnh giọng , ánh mắt độc địa, “Bá bá ăn hết nhiều như , là Trừng Trừng giúp bá bá một tay?”
Nói là nhờ giúp đỡ, nhưng giọng điệu của đầy vẻ dò xét cho phép nghi ngờ.
Tất cả đều ý ngoài lời của , bao gồm cả Giang Ảnh Trừng, nhỏ tuổi nhất trong viện.
“Hả?” Nàng ngước đôi mắt ngây thơ lên, đôi mắt trong veo đầy vẻ khó hiểu, ngoan ngoãn đáp: “ Trừng Trừng khi đến no lắm ạ.”
Nhìn thấy dáng vẻ của tiểu gia hỏa, ánh mắt u ám của mấy xung quanh do dự.
“…Khương Tử?”
Tiểu đoàn tử mới mấy tuổi, sự nghi ngờ quá vô lý ?!
Khương Tam mặc kệ suy nghĩ của mấy đó, đầu “Viện trưởng” đang ở vị trí chủ tọa, thấy đối phương cũng đang tiểu gia hỏa với vẻ mặt nghi ngờ, thái độ của càng kiên định hơn mấy phần.
Hắn cứng rắn : “Ăn!”
Trên bàn của Quỹ Dương và các khác, kẻ Khương Tam bắt quả tang khẽ run lên, suýt chút nữa bật thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-495.html.]
May mà Quỹ Nghị bên cạnh kịp thời phát hiện, mượn sự che chắn của bàn tròn mà nắm chặt lấy tay .
Ngón tay của hai nắm chặt lấy , đều lạnh ngắt.
“Đừng sợ.” Hắn đè thấp giọng khuyên đối phương, như đang tự nhủ với chính .
Đám hỗn đản hiện tại còn nghi ngờ đến chiếc bánh khô nhỏ, hiện tại bắt tiểu gia hỏa ăn, cũng chỉ là rau xanh trộn thuốc, tiểu gia hỏa tạm thời sẽ .
Hơn nữa, mặc dù lời phần hoang đường, nhưng lý do gì mà cảm thấy…
“Trừng Trừng hẳn là đang câu giờ.”
Đợi đến khi d.ư.ợ.c hiệu của t.h.u.ố.c mê phát tác, dù cho còn hai kẻ ăn bánh vẫn còn tỉnh táo, bọn họ cũng thể liều mạng một phen!
Quan Chấp Lễ ở vị trí vặn lưng với đám phía , lộ vẻ gì quét mắt tiểu quỷ đang Quỹ Nghị nhỏ giọng dỗ dành, trong lòng hiếm khi phiền não mà khịt mũi một tiếng.
Khóc cái gì?
Trừng Trừng bên còn mà!
Luồng sóng ngầm bên thu hút sự chú ý của đám lớn đối diện.
kẻ nhận tình hình đúng, chậm rãi bước về phía bọn trẻ.
Mỗi một tiếng bước chân, đều như giẫm thật mạnh trái tim bọn chúng, vang dội như sấm.
Giang Ảnh Trừng thấy rõ sự nhẫn nại của đám đến giới hạn, nếu kéo dài thêm nữa chỉ tạo tác dụng ngược, lúc mới giận dỗi dậy, đến bên cạnh Khương Tam.
“Trừng, Trừng Trừng thích bá bá nữa !”
Nàng tùy tiện gắp một miếng rau xanh trong chén của Khương Tam, đưa miệng, ánh mắt chú ý của nhai vài miếng, dứt khoát nuốt xuống.
Còn đúng lúc ợ hai cái.
“Lần chứ!”
Đôi mắt to hết sưng giờ đây tố cáo chằm chằm Khương Tam, kẻ cao hơn nàng một khúc, đầu ngẩng lên một lúc, Giang Ảnh Trừng cảm thấy thoải mái lắm, liền nhấc chân lùi mấy bước.
Đầu cũng cần ngẩng cao đến thế.
Mèo Dịch Truyện
“Hừ!”
Khương Tam: “…”
“Viện trưởng” và đám thuộc hạ của : “…”
Quỹ Nghị và đám đối diện: “…”
Không khí quỷ dị ngưng đọng , một khắc, đột nhiên bật thành tiếng.
“Chao ôi… xem Trừng Trừng của chúng giận kìa! Khương Tử, chuyện ngươi đúng đạo ——”
“Chẳng ?! Tiểu oa nhi đáng yêu như tự tay gắp thức ăn cho ngươi, ngươi còn nghi ngờ … Sao một thể đa nghi đến thế?!”
Giang Ảnh Trừng hiểu rõ sự khác biệt giữa việc cô lập kẻ địch và kẻ địch cô lập, còn mỉm ngọt ngào với mấy vị bá bá lên tiếng, như thể quên mất, trong đám , hề ai giúp nàng một câu.
Sau đó, nàng tiếp tục trừng mắt Khương Tam đối diện.
Khương Tam: “…”
Khương Tam nghiến răng nghiến lợi, sang “Viện trưởng”.
“Viện trưởng” mỗi khi “Quỹ Trừng”, luôn một loại ảo giác như đang một chồng ngân phiếu lớn, thêm việc tiểu gia hỏa miệng ngọt quan tâm khác, nên luôn khoan dung hơn so với những khác vài phần, thấy cảnh , chút gánh nặng tâm lý mà bật khẽ: “Các đúng.”
Khương Tam: “…………”
Một dự cảm chẳng lành lập tức dâng lên trong lòng.
“Viện trưởng” tiếp tục : “Ngươi hãy xin tiểu gia hỏa , coi như ——”
Coi như cái gì còn kịp , cảm thấy tầm bỗng chốc trở nên cực kỳ mờ mịt, đại não cũng một mảnh hôn mê.
Hắn loạng choạng giãy giụa hai cái, cuối cùng thực sự thể kiên trì nổi, mạnh mẽ đổ về phía .
“Rầm ——” một tiếng, vang dội lạ thường.
Khương Tam: “…”
Mọi bên bàn: “!!!”