Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 477: Kẹo Ngọt ---
Cập nhật lúc: 2025-10-10 08:35:55
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Yến Xuyên dắt Giang Ảnh Trừng, Giang Ảnh Trừng dắt bạn mới quen của là Quan Chấp Lễ, ba chậm rãi dạo trong Gia Dụ thành, nhàn nhã như đang tản bộ trong hậu hoa viên nhà .
Vẻ mặt vốn mơ hồ của Quan Chấp Lễ càng thêm mấy phần hoang mang.
Hắn hiểu vì gia nhập hai cha con , tạo thành một tổ hợp kỳ lạ đến , hiểu cảm xúc đang nhảy nhót trong lòng gọi là gì, càng hiểu…
Hắn nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với cảnh tượng hỗn loạn mắt trong Gia Dụ thành.
Các tướng sĩ Đại Thụy thấy dân chúng Bắc Minh hề lên phản kháng, liền hành động khá ôn hòa, lệnh cho bọn họ xổm ở đất trống giữa đường, đó cẩn thận cạy mở từng căn nhà đóng kín, tìm xem liệu còn phe chủ chiến nào đang ẩn nấp trong bóng tối, ý đồ phản công .
Những cửa hàng dọc phố xác nhận an đều mở toang cửa, ngoài việc bên trong chưởng quầy và khách hàng, trông chúng dường như gì khác biệt so với đây.
Cô bé đang nắm tay bên cạnh chợt cất lời.
“Phụ hoàng, kẹo ngọt.”
Quan Chấp Lễ tiếng đầu, thấy khối thịt nhỏ tự xưng Giang Ảnh Trừng buông tay Minh Trạch Đế, chỉ về phía một cửa tiệm đang mở toang phía , giòn tan đòi kẹo ngọt.
Minh Trạch Đế cũng theo, trầm giọng : “Một viên.”
Tiểu cô nương cúi đầu suy nghĩ, đưa hai ngón tay, bàn tay nhỏ mũm mĩm lõm xuống hai cái hõm xinh xắn, trả giá: “Hai viên.”
“…Được.”
Trước khi Minh Trạch Đế cất bước, tiểu cô nương đột nhiên thốt lời kinh : “Mỗi ngày hai viên.”
Mèo Dịch Truyện
Bước chân của Minh Trạch Đế chợt dừng , cúi đầu, lạnh lùng liếc tiểu cô nương.
Quan Chấp Lễ theo bản năng rụt rè.
Nếu tình huống xảy với , e rằng sớm sợ hãi quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ .
Không, căn bản dám hỏi phụ hoàng của kẹo ngọt để ăn.
Phụ hoàng sống trong nhung lụa, ăn gì nấy, nhưng đối với các hoàng tử thất sủng thì chẳng mấy rộng rãi, đừng kẹo ngọt, ngay cả thức ăn hằng ngày cũng bằng những gia đình phú quý bên ngoài cung.
Làm bọn họ thể giống như tiểu cô nương mắt , trong mắt hề một chút sợ hãi, ngược còn ngẩng đầu, cố gắng tranh luận với phụ hoàng của nàng chứ?!
“Phụ hoàng đừng keo kiệt như ,” giọng tiểu cô nương mềm mại như sữa, “Lúc ở đây, Liễu Trần bá bá đều cho Trừng Trừng ăn bốn viên đó!”
Phía mấy chợt vang lên một tiếng động vật nặng rơi xuống đất, như ai đó từ cao ngã xuống.
Quan Chấp Lễ đầu , thấy một hòa thượng trọc đầu thẳng tắp quỳ mặt đất, đôi mắt kinh ngạc về phía bên cạnh .
Hắn ánh mắt lộ vẻ hiểu rõ.
Ồ, đây hẳn là “Liễu Trần bá bá” , tiểu cô nương bán khi nàng đang mặc cả.
Tiểu cô nương ánh mắt chột đảo quanh, còn ánh của Minh Trạch Đế thì quá mức tập trung, lệch một ly nào rơi xuống hòa thượng trọc đầu .
Quan Chấp Lễ: “…”
May mắn , khối thịt nhỏ đó vẫn còn chút lương tâm, vớt vát cho một câu: “Phụ hoàng trừng Liễu Trần bá bá gì? Lúc phụ hoàng ở đây, đều là Liễu Trần bá bá bế Trừng Trừng đường đó!”
Minh Trạch Đế bình tĩnh dời tầm mắt.
“Vậy tính con mỗi ngày hai viên, chuyến về hơn bốn mươi ngày, tổng cộng mua cho con sáu mươi viên.”
Quan Chấp Lễ: “…”
Từ đây đến kinh đô Đại Thụy, thể chỉ hơn bốn mươi ngày đường chứ?!
Chỉ trong một câu ngắn ngủi mà con giảm dần, Quan Chấp Lễ cảm thấy dường như chứng kiến một màn lừa gạt trẻ con quy mô lớn.
Giang Ảnh Trừng đây là giới hạn của phụ hoàng mỹ nhân , gật đầu: “Được.”
Quan Chấp Lễ: “…………”
Vừa dứt lời, nghĩ đến bạn mới đang nắm tay , đầu vui vẻ : “Ca ca cũng kẹo ngọt!”
Giang Yến Xuyên đầu Quan Chấp Lễ một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-477-keo-ngot.html.]
Quan Chấp Lễ vội : “Ta, …”
“Một trăm viên.”
“Ye!”
Thế là ba cùng đến cửa tiệm kẹo ngọt đó.
Giang Yến Xuyên đích trong lấy hai cái đĩa đựng kẹo ngọt, đưa cho Giang Ảnh Trừng và Quan Chấp Lễ mỗi một cái, dặn dò: “Mỗi chọn một nửa.”
Giang Ảnh Trừng kéo Quan Chấp Lễ vẫn còn gì đó, vui vẻ trong.
Chiến tranh hai nước diễn từ lâu, những gia đình chút của cải trong thành đều sớm bỏ trốn khỏi đây, chưởng quầy của cửa tiệm chắc cũng là một trong đó.
Trong cửa tiệm nhỏ còn nhiều loại kẹo ngọt, mỗi viên đều vô cùng rực rỡ và mắt, Giang Ảnh Trừng bắt đầu chọn từ ô kẹo ở góc ngoài cùng, chốc lát chọn đầy cả một đĩa.
Số lượng đó trông vẻ vượt xa định mức năm mươi viên ban đầu.
Quan Chấp Lễ, phận là hoàng tử của nước bại trận, vội vàng đưa đĩa của qua: “Phần của cũng cho …”
Hắn bổ sung một câu: “Ta thích ăn kẹo ngọt.”
Giang Ảnh Trừng trợn tròn mắt.
Nàng nghĩ đời nhất định đứa trẻ nào thích ăn kẹo ngọt, vị ca ca mới quen lời rõ ràng là đang lừa nàng.
Nàng cố gắng nghiêm mặt: “Không lừa !”
Quan Chấp Lễ gì.
Đây là đầu tiên bước khỏi cái hoàng cung to lớn nhưng bản chỉ thể hoạt động trong một sân nhỏ, dù trong tình cảnh , thứ bên ngoài đều thấy thật mới mẻ, khí bên ngoài trong lành, kẹo ngọt bên ngoài thơm ngon.
Hắn từng nghĩ thể sống sót, những ngày tháng gian nan như trải qua mười năm, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi, sống cũng .
Mang theo cảm giác c.h.ế.t chóc nhàn nhạt , gần như với tư thế liều lĩnh, đưa tay về phía viên kẹo ngọt mà để ý từ lâu: “Vậy, viên …”
Trên khuôn mặt tiểu cô nương chợt nở một nụ thật lớn.
“Trừng Trừng còn thấy viên hơn ở đằng !”
Nàng kéo tay bạn mới , về phía góc khác.
Đĩa của Giang Ảnh Trừng đầy, nàng liền lấy lòng với bạn mới, thử kẹp một viên, đặt đĩa của đối phương.
Quan Chấp Lễ cũng để mặc nàng đặt .
Có viên đầu tiên, sẽ vô viên đó.
Đĩa của Quan Chấp Lễ chất đầy những viên kẹo mà tiểu cô nương thích, đợi đến khi Minh Trạch Đế đích đến đếm viên, chỉ ước gì thể chui xuống khe đất.
Đĩa của tiểu cô nương sáu mươi ba viên kẹo, khéo trong phạm vi an , vượt quá lượng quy định nhưng đến mức lệnh trả .
đĩa của Quan Chấp Lễ thì…
Chất đầy tới bảy mươi chín viên, trong đó chỉ hai viên là tự tay gắp.
Hắn thích vẻ ngoài lấp lánh của viên kẹo đó, cũng quên gắp cho cô bé bên cạnh một viên.
Quan Chấp Lễ: “…”
Giang Yến Xuyên: “…”
Giang Yến Xuyên: “Giang Ảnh Trừng.”
“Đây là ca ca Chấp Lễ thích!” Tiểu cô nương hùng hồn đáp, “Ca ca Chấp Lễ rời nhà, đang lúc buồn bã khó chịu, nên bảy mươi chín viên kẹo ngọt!”
Nói xong, như sợ phụ hoàng nàng đổi ý, nàng từ trong túi nhỏ lấy một hạt đậu vàng, nhón chân đặt hòm tiền phía quầy.
Quan Chấp Lễ ngây .