Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 468: --- Trừng Trừng là người đầu tiên ---
Cập nhật lúc: 2025-10-10 08:35:46
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Giang Ảnh Trừng ngẩng mặt tới với vẻ mặt trống rỗng, sự rỗng tuếch gương mặt nàng khiến Giang Yến Xuyên trào dâng vài phần xót xa.
Có lẽ vài phần, mà là nhiều, nhiều xót xa.
Mèo Dịch Truyện
Tiểu gia hỏa mang theo bí mật , ôm theo nhận thức rằng sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện, luôn vô cùng cẩn thận, dốc hết sức , giúp y. Giờ nghĩ , y lẽ... cũng là một phụ hoàng đủ tư cách.
Y luôn rõ chuyện khi nắm trong tay, nhưng quên mất rằng nàng cũng sẽ vì thế mà luôn cảm thấy bất an.
Giang Yến Xuyên từ từ xổm xuống, đưa tay xoay tiểu gia hỏa sang một hướng khác, đó, lau nhẹ khóe mắt đang chực của tiểu gia hỏa, xoa dịu cảm xúc của nàng đôi chút, trêu chọc : “Lại ?”
Tuy nhiên, kinh nghiệm dỗ trẻ của y thực sự nghèo nàn đến đáng thương. Câu thì , —
Giang Ảnh Trừng ngơ ngác lắc đầu, nước mắt như dòng sông vỡ đê, tức thì tuôn trào: “Oa oa oa ——”
Trong lòng nàng nhanh chóng gạch phép tính —
Phụ hoàng phận của nàng = Nàng thể công chúa nữa = Phụ hoàng sẽ còn yêu thích nàng như yêu thích con cái ruột của nữa!
Tình huống đột ngột khiến nàng kịp suy nghĩ, tại vị mỹ nhân phụ hoàng của nàng sớm chuyện , vẫn luôn vạch trần nàng, chỉ bản năng mà gào .
Khác với những nức nở giả vờ đây, tiểu gia hỏa thậm chí cầu cứu “Hệ Thống Ca” trong lòng, mà rống một cách vô cùng chuyên tâm.
Giang Yến Xuyên: “……”
Y đây ... sai câu nào ?!
Vị đế vương trẻ tuổi bách chiến bách thắng chiến trường, đầu tiên trong đời cảm thấy vẫn còn vài phần thiếu sót trong mưu lược một việc.
y cũng chỉ đành nhẹ nhàng dỗ dành.
Giang Yến Xuyên ôm tiểu gia hỏa đang đến mức thở lòng, đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng từng nhịp một: “Hỏng , Trừng Trừng của chúng nhè sẽ Du bá bá của nàng phát hiện mất.”
Tiếng nức nở chợt ngừng, một lúc lâu , một tiếng yếu ớt vọng từ trong lòng: “V- chúng mau đổi chỗ ạ ——”
Nàng thật sự thể kiềm chế thứ cảm xúc khó tả , chỉ là nhất thời nỗi sợ hãi sắp mất mặt chiếm lấy tâm trí, nên mới miễn cưỡng dừng .
Giang Yến Xuyên phản ứng của tiểu gia hỏa chọc , vươn tay ôm lấy cục bột tròn trịa, mũi chân khẽ nhón, liền tức thì biến mất tại chỗ.
Liễu Trần và Cao Tư Viễn đuổi theo.
Vừa Du Tây lúc từ trong phòng chạy , mặt mày lo lắng: “Sao thế, thế, thấy Trừng Trừng ?!”
“Đâu .” Hai đầu, quyết định giữ gìn hình tượng cho tiểu gia hỏa.
Cao Tư Viễn: “Vừa nãy Liễu Trần trẹo chân, kêu lên một tiếng, Du thấy lẽ là âm thanh đó.”
Liễu Trần, chậm một bước mới cất lời, c.h.ế.t lặng đầu, bất động về phía Cao Tư Viễn.
Cao Tư Viễn chột cứng đờ , dám đầu: “Ấy, đúng , Bệ hạ việc gấp, nên đưa tiểu điện hạ về . Tiểu điện hạ khi còn , thích chiếc bình sứ , Cao mỗ hỏi Du , nàng thể mang nó .”
“Thật ?” Du Tây ngây gật đầu, thấy một cao thủ võ công trẹo chân đất bằng gì , cũng thấy một trưởng thành trẹo chân mà kêu la vẻ mất thể diện, chỉ : “Đương nhiên thể , hai vị nếu thứ gì yêu thích, cũng cứ tùy ý lấy .”
“Vậy thì đa tạ Du !” Cao Tư Viễn vội vàng chạy về phía chiếc bình sứ, tránh khỏi ánh mắt vẫn luôn của Liễu Trần.
Liễu Trần: “……”
……
Giang Yến Xuyên đưa tiểu gia hỏa trốn rừng núi, nơi đây vắng vẻ một bóng , xung quanh là tùng bách xanh biếc. Rúc những cây, nàng cần lo lắng phát hiện tung tích, thể để tiểu gia hỏa thỏa sức lớn.
tiếng của Giang Ảnh Trừng ngắt quãng như , giờ đến đây, nàng nữa.
Dù , tiếng nức nở vẫn hề ngớt.
Do dự hồi lâu, nàng vẫn hỏi câu hỏi : “Phụ, phụ hoàng ... mà ?”
Giang Yến Xuyên hạ mi trầm tư một lúc lâu, quyết định vớt vát cho Uyển Phi, chịu đựng đủ dày vò: “Là mẫu phi của Trừng Trừng cho phụ hoàng .”
“Nàng lo lắng một ngày nào đó Trừng Trừng sẽ mang tội khi quân, nên tự gánh hết tội .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-468-trung-trung-la-nguoi-dau-tien.html.]
Đặt cảnh đó, y dám nhất định sẽ hơn Uyển Phi. Sống trong vũng lầy như , thế nào cũng khó mà phân biệt đúng sai. Y thể hiểu nguyên nhân việc Uyển Phi , nhưng vẫn hy vọng tiểu gia hỏa thể cảm nhận nhiều tình yêu hơn.
Nàng đáng lẽ sống trong tình yêu.
Biểu cảm của Giang Ảnh Trừng đờ đẫn thấy rõ: “Mẫu phi?”
Nỗi sợ hãi tột độ tức thì dâng lên trong lòng: “Mẫu phi?!”
Nàng nắm chặt vạt áo của vị mỹ nhân phụ hoàng, màng đến việc lo lắng cho phận của , lắp bắp : “Mẫu, mẫu phi nàng đáng thương! Nàng cũng tỷ tỷ của lừa gạt, nàng, nàng cố ý!”
“Mẫu phi nàng, sống nổi, liền đổi Trừng Trừng!”
Nước mắt của Giang Ảnh Trừng tuôn trào như thác lũ, nàng đến nấc cụt, lời cũng lộn xộn, nhưng Giang Yến Xuyên hiểu .
Lúc đó, nếu đưa Cẩm Thư khỏi cung, y nhất định sẽ sống đến chừng tuổi .
“Phụ hoàng đều hết ,” y cầm khăn lau nước mắt cho tiểu gia hỏa, “Cả ba đứa đều .”
Giang Yến Xuyên hạ giọng thật nhẹ: “Uyển Phi bảo vệ hai đứa, Cẩm Thư dù trong cảnh đó cũng giữ bản tính lương thiện, Trừng Trừng cũng —”
“Trừng Trừng ,” Giang Ảnh Trừng đột nhiên cắt ngang lời vị mỹ nhân phụ hoàng của , nức nở , “Trừng Trừng, Trừng Trừng sớm chuyện , nhưng với phụ hoàng...”
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, cho đến cuối cùng, Giang Yến Xuyên đoán mới thể ghép thành câu chỉnh.
“Trừng Trừng còn nhỏ mà,” y , “Không suy nghĩ nhiều như , cũng là điều dễ hiểu thôi.”
Giang Ảnh Trừng vẫn thấy hổ, đầu cúi thấp, ngẩng lên dù chỉ nửa khắc: “, nhưng mà... nhưng Cẩm Thư, Cẩm Thư phụ hoàng...”
“Phụ hoàng vẫn ở đây, trong nhiều, nhiều năm tới, sẽ luôn phụ hoàng.” Giang Yến Xuyên .
Giang Ảnh Trừng im lặng.
Thật a.
Nàng nghĩ.
Mặc dù sẽ còn phụ hoàng nữa, nhưng phụ hoàng dường như ý định trách tội mẫu phi, Cẩm Thư cũng phụ hoàng , cũng cần mỗi ngày sống trong nỗi áy náy to lớn như nữa.
Tuy rằng, tuy rằng trong lòng nàng sẽ luôn nhớ bọn họ, nhưng đó cũng là điều thể khác .
Ai bảo nàng là đứa con thật sự của phụ hoàng và mẫu phi chứ...
“Trừng Trừng cũng .” Giang Yến Xuyên thấy tiểu gia hỏa rơi nỗi hoảng loạn do tự tưởng tượng , liền kịp thời bổ sung một câu.
Giang Ảnh Trừng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: “Là gì ạ?”
“Trong nhiều, nhiều năm tới của Trừng Trừng, cũng sẽ luôn phụ hoàng.” Giang Yến Xuyên vứt bỏ chiếc khăn ướt đẫm thể dùng nữa, đưa tay lau nước mắt cho tiểu gia hỏa, “Phụ hoàng sẽ dành cho Trừng Trừng nhiều, nhiều tình yêu, để Trừng Trừng luôn vui vẻ như đây.”
Tim Giang Ảnh Trừng đột nhiên đập nhanh, như thể sắp nhảy khỏi cổ họng .
Nàng đưa tay đặt lên vị trí trái tim, ngơ ngác hỏi: “Phụ hoàng vì ...”
“Bởi vì Trừng Trừng xuất sắc,” Giang Yến Xuyên ôn tồn , “Trừng Trừng xứng đáng với tình yêu nhất đời.”
“Ở ... xuất sắc?”
Giang Yến Xuyên giãn hàng mi tú lệ, dòng suy nghĩ về ngày đầu tiên —
“Con vượt qua nhiều , vụng về chạy đến bên .”
“Dang rộng vòng tay, để ôm con lên.”
“Không coi là một đế vương lạnh lùng, chỉ coi là phụ của .”
“Chưa từng ai nghĩ như .”
“Trừng Trừng là đầu tiên.”