Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 46: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-07 10:01:28
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
【Độc địa, thật độc địa mà!】
【Mấy vị bá bá sợ lửa cháy quá chậm, còn đặc biệt tự vác mấy đống cành khô qua đó nữa chứ!】
【Chà, còn mang cả dầu ăn theo nữa!】
【Lôi tướng quân là ai, còn xúc tuyết nữa ?!】
【Còn phụ trách quạt gió nữa!】
Uông Quốc công càng , thở càng dồn dập, hình lay động hai cái, vặn nhịn cơn giận.
Trong lòng thầm hạ quyết tâm, đợi triều hội tan, nhất định sẽ tha cho mấy thằng ranh con đó!
phía mà thấy, bầu khí vô cùng kỳ lạ.
Có trời, đất, dứt khoát nghiêng , dùng ánh mắt tỉ mỉ phác họa từng nếp nhăn mặt đồng liêu, ánh mắt thâm tình đối phương đến da đầu tê dại.
Đồng liêu: “???”
Bị bệnh ??
Giang Ánh Trừng và 007 cùng hóng hết chuyện xảy ở Quốc công phủ đêm qua, sự chú ý liền về những đồ trang sức kỳ lạ mấy vị võ quan.
【Ngươi xem, những thứ bọn họ đeo , đều là từ trong phòng của nữ nhân xa tên Cố Ngữ Nhu mà cướp ?】
【Oa! Các tướng quân bá bá thật tuyệt vời! Đã điều mà Trừng Trừng cũng !!】
Tiếng lòng khiến mấy tinh thần phấn chấn.
Cuối cùng cũng đến chuyện chính ?!
Nói mau mau, mấy bọn vứt bỏ thể diện để đeo lên , rốt cuộc là cái hổ phù kỳ lạ trong truyền thuyết đó ?
Khoảnh khắc , bọn họ chỉ cảm thấy tiếng triều thần cùng Minh Trạch Đế bàn bạc chính sự dường như lùi như thủy triều, cả thế giới chỉ còn giọng trong trẻo như chuông bạc của tiểu công chúa.
Giọng Giang Ánh Trừng đầy nghi hoặc: 【 mà bọn họ cướp thì cứ cướp , còn mang cung gì chứ? Là sợ Uông gia gia rằng ngọn lửa đó là do bọn họ phóng ?】
Nói đến đây, mấy cũng thấy đau răng, bọn họ vốn nghĩ hôm nay Uông Quốc công sẽ thượng triều, nên mới tự chọn những món đồ dễ thấy nhất mà đeo lên .
6_Nào ngờ, lão già tinh thần quắc thước , mới khỏi đại lao vội vã gấp rút đến thượng triều.
Ánh mắt Giang Ánh Trừng lướt qua mấy , đau lòng đến mức hít sâu một : 【Bọn họ cướp những thứ gì chứ?! Đã thì cướp hổ phù chứ!】
【Hây da! Cơ hội như ! Cứ thế mà lãng phí !!】
【Cái quả cầu ngọc trắng to đùng như , ai thấy kỳ lạ ?!】
Quả cầu ngọc trắng??
Trong cái bọc đựng quần áo đó quả thực một quả cầu ngọc trắng, chỉ là thứ đó tiện đeo , nên mấy hôm nay mới đeo những thứ khác đến để tiểu công chúa giám định.
Giờ đây đó chính là nửa miếng hổ phù mà bọn họ khổ sở tìm kiếm khi... ừm...
Giờ đây đó chính là nửa miếng hổ phù mà bọn họ đốt viện của Uông Quốc công mới tìm , bọn họ sẽ cần đeo những thứ đáng hổ nữa!
Ở phía nhất của hàng triều thần, Uông Quốc công ngẩng đầu Minh Trạch Đế, ánh mắt thể che giấu sự kinh ngạc.
Tiểu nha đầu thực sự là con gái của tướng quân địch quốc?
Trên còn nửa miếng hổ phù??
Y vẫn còn đôi chút khó tin, nhưng Minh Trạch Đế, nhận ánh mắt của y, lập tức đầu, hướng về y nở một nụ lười biếng mà thoáng vẻ hài lòng.
Nụ gần như thể nhận , nhưng thành công khiến y choáng váng đầu óc.
Hỏng , y mới khỏi lao ngục, lẽ nào đó nữa vì tội chứa chấp con gái tướng lĩnh địch quốc ?!
Hôm nay, Giang Ánh Trừng còn đưa đến Võ Dương Điện để bàng thính nữa.
Triều hội tan, Trường Thuận công công dắt tay nàng về phía học đường.
Mèo Dịch Truyện
Trên đường, vài vị võ tướng đều ngứa ngáy tiến lên, giả vờ như vô tình chạm mái tóc mềm mại của Giang Ánh Trừng, nhưng tiếng gầm giận dữ đầy nội lực của Uông Quốc Công dọa cho đồng loạt run rẩy, đó nhanh chóng bỏ chạy khỏi nơi đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-46.html.]
"Đồ hỗn trướng, cho lão phu!!" Uông Quốc Công rời khỏi phạm vi Trùng Vân Điện, bực bội thốt lên.
Lợi thế của Uông Quốc Công khi kiên trì rèn luyện thể quanh năm, lúc thể hiện rõ ràng, tốc độ của lão kém mấy so với mấy vị võ tướng trẻ tuổi cường tráng , thậm chí còn thể lúc ngang qua Giang Ánh Trừng, đưa tay , xoa xoa mái đầu nàng hai cái loạn xạ.
Sau đó còn nhét cho nàng một nắm kẹo.
Lời “Cảm ơn Uông gia gia” của Giang Ánh Trừng còn kịp dứt, lão như một cơn gió biến mất mắt hai .
Khiến Giang Ánh Trừng ngẩn .
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, về Trường Thuận bá bá, mà trong lòng nàng là vô cùng hiểu : "Uông gia gia và các bá bá thế ạ?"
007 nãy mới với nàng rằng, Uông gia gia lúc hẳn là , chuyện mấy vị võ tướng bá bá đốt sân viện của lão.
Trường Thuận công công đưa mắt hiền từ Giang Ánh Trừng một cái, đưa tay vuốt mái tóc Uông Quốc Công rối, : "Uông Quốc Công ở trong lao ngục một thời gian dài, ngoài tìm hoạt động gân cốt một chút, cũng là điều dễ hiểu."
Giang Ánh Trừng nửa hiểu nửa gật đầu.
Rồi nàng bắt đầu giở trò nũng: "Trừng Trừng đói !"
Nàng tính toán cực kỳ : 【Phải ăn xong mới thể đến học đường để học tập!】
Trường Thuận công công: "..."
Hôm nay, y đến Tinh Sương Điện, định đón tiểu công chúa ngay, cung nữ rõ ràng từng rõ với y rằng, tiểu điện hạ đang dùng thiện, dặn y chịu khó đợi thêm một lát.
Y cuối cùng cũng trải nghiệm một , cảm giác bất lực dở dở của Uyển Phi nương nương khi tiểu công chúa phiền.
y dù cũng mệnh của Minh Trạch Đế, kịp thời đưa tiểu công chúa đến thư viện, lúc chỉ thể lạnh lùng vô tình : "Uyển Phi nương nương , sáng nay dùng thiện ."
Và còn cố tình dây dưa hồi lâu.
Giang Ánh Trừng kinh ngạc ngẩng đầu, khuôn mặt đầy vẻ tổn thương, dường như tin Trường Thuận bá bá, vốn luôn yêu thương nàng, cũng sẽ từ chối thỉnh cầu của nàng.
Trường Thuận công công đành hạ quyết tâm, chỉ lo dắt Giang Ánh Trừng về phía .
Lại qua một lát, giọng Giang Ánh Trừng tủi vang lên: "Trừng Trừng buồn ngủ ~"
Trường Thuận công công liếc ngang dọc: "Lát nữa lên kiệu, thể chợp mắt một lúc trong đó."
Ra khỏi viện sẽ kiệu mềm chở tiểu điện hạ đến học đường, đường còn một đoạn xa, đủ để đứa trẻ ở tuổi nghỉ ngơi.
Lại một kế thành công, Giang Ánh Trừng bĩu môi, cúi đầu bắt đầu nghĩ kế sách mới.
【Ca ca Hệ Thống, ca xem, lý do gặp phụ hoàng ?】
Giọng của 007 còn vô tình hơn cả Trường Thuận công công: 【Phụ hoàng của ngươi còn đang thượng triều, ngươi tìm , khác gì với việc đến học đường ?】
Giang Ánh Trừng thấy lý, nhưng vẫn bỏ cuộc: 【Đau bụng thì ?】
【Bị tuyệt chứng thì ??】
007: 【...】
Trường Thuận công công: "..."
Trường Thuận công công sợ nàng thật sự bắt đầu giở trò vạ vật nũng, liền vội vàng khi tiểu nha đầu mở miệng nữa, vắt óc nghĩ ưu điểm duy nhất của việc đến học đường: "Thất hoàng tử điện hạ và bạn mới tìm cho đều đang đợi ở học đường đó."
Giang Ánh Trừng nhăn nhó khuôn mặt nhỏ, cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng mới đưa lựa chọn khó khăn giữa kế hoạch bảo tính mạng lâu dài và kế hoạch lười biếng tạm thời.
Ngay cả như , nàng cũng quên nhân cơ hội đưa yêu cầu: "Vậy, Trừng Trừng mang thật nhiều thật nhiều điểm tâm nhỏ!"
Có điểm tâm nhỏ, nàng thể mượn hành động chia sẻ điểm tâm, nhanh chóng kết giao với các bạn nhỏ !
Giang Ánh Trừng vui vẻ nghĩ.
Trường Thuận công công cúi đầu liếc khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của tiểu nha đầu, cuối cùng yên tâm : "Đã sớm chuẩn xong cho điện hạ ."
Giang Ánh Trừng cũng khá dễ dỗ, đường cũng trì hoãn quá lâu, một đoàn đến học đường thì, kịp giờ học sáng.
Trường Thuận công công dắt Giang Ánh Trừng khỏi kiệu, đến cửa, thấy vài tiếng cãi vã non nớt vọng từ bên trong.