Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 456:: Chính, chính là kẻ xấu này?! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-10 08:35:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đến gần hơn, mới chợt nhận , phía Trì Kính Dương còn theo mấy gương mặt xa lạ.

 

Những cư dân “Đào Nguyên” loạn tượng Bắc Minh cho sợ hãi, nhưng tin tưởng mà Trì Kính Dương dẫn , tủm tỉm hỏi một câu: “Bằng hữu mới ?”

 

Trì Kính Dương thực tại bi t.h.ả.m quá mức đ.á.n.h cho ngớ , sững tại chỗ hồi lâu đáp lời, ngược là Giang Ảnh Trừng từ phía mấy vọt , ngoan ngoãn chào hỏi: “Các bá bá hảo~”

 

Người trong “Đào Nguyên” lâu thấy đứa bé nhỏ xíu như , đặc biệt đứa bé còn sinh tròn trịa đáng yêu, cả như thể nữ oa chạy từ tranh tết, đôi mắt to chớp chớp, bên trong đều là sự tò mò và thiện ý đối với thế giới .

 

Mấy gần như lập tức tiểu gia hỏa manh hóa tâm, đưa tay lục lọi khắp , nhưng thể lấy nửa điểm thứ gì thể khiến đứa bé vui vẻ, cuối cùng hái một cọng cỏ đuôi thỏ bên cạnh, vô cùng khéo léo bện thành hình một chú ch.ó nhỏ, đưa tay tiểu gia hỏa.

 

Ánh mắt Giang Ảnh Trừng lập tức sáng rực: “Đa tạ bá bá!”

 

【Oa! Bá bá hổ là cơ quan đại sư! Chú ch.ó nhỏ bện thật !】

 

Mấy Giang Yến Xuyên ánh mắt chấn động, đồng loạt về phía trung niên nam tử vẻ mặt chất phác đối diện.

 

Đây chính là…

 

Cơ quan đại sư vô song trong thiên hạ ư?!

 

Hình tượng thế ngoại cao nhân vốn trong đầu bỗng sụp đổ ầm ầm, để lộ hình ảnh một nông gia hán đang cúi , vắt óc nghĩ cách chọc cho tiểu gia hỏa .

 

Trong mắt tất cả đều mang theo vài phần khó tả.

 

Bao gồm cả Trì Kính Dương mới hồn.

 

Tất cả những ấn tượng của y đối với tiểu gia hỏa, đều đạt đến sự đảo ngược cực độ câu “Trì bá bá cũng mặc y phục”, luôn cảm thấy dù nàng biểu hiện ngoan ngoãn đến lúc , thì lát nữa cũng sẽ những lời khiến kịp trở tay.

 

 

Chuyện trọng điểm.

 

Chuyến y khỏi cốc là để tìm một vị d.ư.ợ.c liệu, dùng để điều trị bệnh tình của “Lục Tử”, chỉ là… d.ư.ợ.c liệu thì tìm , nhưng y ngờ đám chuyến đến Phùng Xuân Cốc, nên cũng mang theo d.ư.ợ.c liệu đó bên .

 

Ánh mắt mấy đối diện chân thành, xen lẫn niềm vui thuần túy khi đồng bạn cuối cùng cũng thể lành bệnh, Trì Kính Dương hiếm khi vài phần ngượng nghịu, ngay cả sự phẫn hận và suy sụp khi bao nhiêu tin dữ cũng vơi đôi chút, trong đầu chỉ còn một ý niệm ——

 

Hắn lén về một chuyến nữa.

 

Nếu dẫn theo mấy , một đường chạy như điên, ngày đêm nghỉ, chỉ hơn một ngày là thể về.

 

Như cũng cần cho bọn họ chuyện mang t.h.u.ố.c men về, tránh cho bọn họ tưởng rằng để tâm đến việc .

 

Ý niệm nảy , Trì Kính Dương liền thấy tiểu gia hỏa với đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết vì vui sướng đột nhiên đầu một cái, há miệng , ý bên môi sâu thêm vài phần.

 

Bên tai Trì Kính Dương vang lên tiếng “ong ——”.

 

Một dự cảm kỳ lạ, mấy lành đột nhiên dâng lên trong lòng, theo bản năng liền mở miệng ——

 

Thế nhưng vẫn nhanh bằng tiểu gia hỏa.

 

Giang Ảnh Trừng chớp chớp đôi mắt to tròn, ánh mắt trong veo ngây thơ về phía đối diện: “Các bá bá ‘Lục Tử’ là ai ạ~”

 

Trong “Đào Nguyên” đều là những nhân tài xuất chúng, mà ai thể gặp chuyện may cả!

 

Mấy vốn đang trêu chọc tiểu gia hỏa đột nhiên phản ứng , dậy: “Suýt chút nữa quên mất, Lục Tử đêm qua đột nhiên nôn mửa tiêu chảy, giày vò cả một đêm, sáng nay tình hình mới chuyển biến .”

 

Trì Kính Dương: “!!!”

 

Trì Kính Dương: “Ta bây giờ liền xem.”

 

Cả nhóm đều dẫn đến cửa một căn nhà.

 

Trong căn nhà lớn chen chúc ba , gọi là “Lục Tử” dường như mới chìm giấc ngủ, mặt vẫn còn nét thống khổ, hai bên cạnh ngừng dùng khăn ướt lau mặt , giữa đôi mày cũng tràn đầy vẻ sầu muộn.

 

Thấy Trì Kính Dương xuất hiện cửa, biểu cảm của cả hai tức thì trở nên vô cùng phức tạp.

 

“Trì đại phu!” Một trong đó hạ giọng, “Ngài trở về !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-456-chinh-chinh-la-ke-xau-nay.html.]

 

Trì Kính Dương gật đầu, bước trong, xuống bên giường, vươn tay bắt mạch.

 

Trong phòng chút chật chội, Giang Ảnh Trừng vẫn nhờ hình nhanh nhẹn, vượt qua mấy lớn đang chắn cửa, vèo một cái chạy trong.

 

Giang Yến Xuyên và mấy khác thể chen thêm nữa, chỉ đành ở cửa quan sát.

 

Chiếc giường trong nhà cao lắm, Giang Ảnh Trừng thử hai liền leo lên , xổm bên đầu đó, vươn tay xoa dịu vầng trán đang nhăn chặt của đối phương.

 

【Ưm... bá bá hình như đau đớn.】

 

Trì Kính Dương cũng nhíu mày chặt.

 

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mạch tượng của Lục Kính Sơ suy yếu nhiều, tốc độ chuyển biến vượt xa phán đoán đó của .

 

Điều nên xảy .

 

【Hả?!】

 

Tâm thanh đột nhiên vút cao của tiểu gia hỏa kéo Trì Kính Dương khỏi trầm tư.

 

【Có cho bá bá “Lục Tử” ăn nhiều thức ăn cay nóng, , hiểu d.ư.ợ.c lý, mà cho ăn nhiều thức ăn tương khắc?!】

 

Trì Kính Dương khẽ giật .

 

Bệnh tình Lục Kính Sơ đến mức nguy hiểm tính mạng, nhưng cũng khả quan, chỉ cần sơ sẩy một chút, sẽ mắc bệnh tật cả đời, thể chữa khỏi.

 

Huống hồ...

 

Khoảng thời gian còn cần hết sức chú ý, thể chịu bất kỳ kích thích nào, để phòng bệnh tình đột ngột chuyển nặng.

 

Hắn nặng nề ngẩng đầu, rõ nội dung tiểu gia hỏa trong lòng, liệu giống như khi dò hỏi thế của , luôn chỉ thật .

 

【Chính, chính là kẻ xa ?!】

 

Trì Kính Dương theo ánh mắt của tiểu gia hỏa qua, chỉ một khắc , biểu cảm mặt liền đột ngột lạnh xuống.

 

Hắn bước nhanh như bay về phía cửa, một tay tóm chặt lấy nam tử đang co rúm trong đám đông, giọng sắc lạnh: “Nói! Ngươi cho Lục Kính Sơ ăn gì?!”

Mèo Dịch Truyện

 

Người ngẩn , sắc mặt tức khắc tái nhợt còn chút máu, cố gắng chống đỡ : “Đươ, đương nhiên chúng ăn gì, thì cho Lục Tử ăn nấy !”

 

Trong Phùng Xuân Cốc đa phần là những nam tử thô kệch tay nghề cao siêu, nhưng kỹ năng sinh hoạt gần như bằng , ít là kéo theo cả gia đình trốn . Cũng chính vì , những nữ nhân quán xuyến việc nhà trở thành loài quý hiếm trong cốc , phận địa vị liền vọt lên một tầm cao mới.

 

Đối với những nam tử nấu ăn, bọn họ thậm chí còn mở một nhà ăn tập thể, đảm bảo bọn họ c.h.ế.t đói.

 

Người và Lục Kính Sơ vẫn luôn dùng bữa ở đó.

 

Trì Kính Dương trầm mặc một lát.

 

Nếu quả thật như , thì điều tiểu gia hỏa trong lòng, liền ——

 

“Không đúng!” Trong đám đông bỗng lớn tiếng hô, “Ngày hôm qua thấy Mật Hồng ăn xong liền rời khỏi nhà ăn, cũng mang theo phần cơm cho Lục Tử!”

 

“Ta mới chợt nhận , hôm qua hẳn là Mật Hồng đến chăm sóc Lục Tử, lo lắng cơm ăn, còn đặc biệt chạy qua một cái, thấy Lục Tử ăn cơm đàng hoàng mới rời !”

 

Ý tứ trong lời vô cùng rõ ràng, Trì Kính Dương hung hăng nắm chặt cổ tay Mật Hồng, sắc mặt âm trầm đáng sợ: “Ngươi rốt cuộc cho ăn gì?!”

 

Trì Kính Dương hề thu lực tay, Mật Hồng tức khắc nắm chặt đến mức kêu rên thành tiếng: “Đau, đau quá! Buông , ngươi mau buông ——”

 

“Cãi cọ gì ?!”

 

Phía đám đông đột nhiên vang lên một giọng vô cùng uy nghiêm, cắt ngang xung đột giữa hai .

 

Những vây xem tự giác sang hai bên, chừa một con đường nhỏ đủ cho hai song song.

 

Để lộ bóng dáng già nua nhưng quắc thước phía .

 

 

Loading...