Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 378: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-09 13:43:27
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ứng Tư Nam còn kịp xong một câu, chợt c.ắ.n đầu lưỡi, cả gương mặt biến thành vẻ dữ tợn.

 

Tiểu gia hỏa ăn dưa mắt sáu hướng tai tám phương, ngẩng đầu lên khóa chặt phương hướng của .

 

【Ang? Ứng bá bá gì về chủ tiệm ?】

 

Ứng Tư Nam nhờ kinh nghiệm quý báu nhiều năm gian nan cầu sinh gậy gộc, đại não nhanh chóng vận chuyển, lắp bắp : “Người , …”

 

Nói đến giữa chừng, chợt linh quang chợt lóe: “Người nha, thể chỉ vẻ bề ngoài!”

 

Giọng điệu hùng hồn, mạnh mẽ dứt khoát, hề lộ chút vẻ chột nào.

 

Giang Lê Phong: “…”

 

Một đám thị vệ theo tiểu gia hỏa: “…”

 

Trâu Tài Lương tiếng đột ngột vang lên giật , khi ngưng thần kỹ, y thở phào nhẹ nhõm một dài.

 

Y thăm dò kỹ lưỡng, những theo Minh Trạch Đế du ngoạn đến đây, ngoại trừ nhóm thị vệ ẩn thấy bóng dáng, đều đỉnh cao quyền lực, nhưng trong đó, cũng một ngoại lệ—

 

Con trai của Đà Bích Tri huyện, công danh, chức quan, chẳng qua là gặp chút may mắn lọt mắt tiểu công chúa, coi là bạn chơi cùng đưa , tên nhóc lúc vẫn trong danh sách nịnh bợ của y, nên y cũng bớt vài phần cung kính.

 

“Tĩnh lặng!!”

 

Thanh kinh đường mộc gõ mạnh xuống bàn, cuối cùng cũng khiến trường diện trở tĩnh lặng.

 

“Hai ngươi trong tay bằng chứng nào, chứng minh chiếc thanh bạch ngọc trường phương đỉnh đích xác là của các ngươi sở hữu ?”

 

Câu thoạt vẻ công bằng chính trực, nhưng sự thiên vị và địch ý ẩn chứa bên trong khiến tất cả mặt đều rõ mồn một.

 

Phụ nhân tự xưng mất gia bảo mắt sáng ngời, vội vàng : “Có, ạ!”

 

“Phu gia của dân phụ tuy gia đạo sa sút, nhưng phu quân những năm gần đây vẫn luôn cố gắng một vài mối ăn nhỏ,” Nàng dường như chìm hồi ức quá khứ, đôi lông mày bất giác nhíu thành chữ “Xuyên”, “Dân phụ cũng hiểu những khúc mắc đó, chỉ phu quân …”

 

“Nói thương trường, nếu nhà chỗ dựa vững chắc, khác sẽ khinh thường chúng . Bởi , phu quân y luôn mang chiếc đỉnh trưng bày, hẳn là ít thương nhân đồng nghiệp từng thấy qua.”

 

Cả một đoạn lời dứt, chủ tiệm bên cạnh vốn đỏ bừng hai gò má, sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch lạ thường, nhưng vẫn gắng gượng cất cao giọng khi thấy tri phủ tới: “Tiểu dân cũng bằng chứng!”

 

“Đêm hôm đó, tiểu dân thấy bán hàng thật sự đáng ngờ, liền đề nghị y để giấy tờ, chứng minh chiếc đỉnh là do y từ kênh chính đáng, chứ vật trộm cắp,” Hắn thò tay trong lòng n.g.ự.c tìm kiếm một hồi, thành công móc một phong thư, “Người đó y theo lời để nét chữ , mong đại nhân minh xét!”

 

Có một quan sai chạy nhanh tới nhận lấy phong thư trong tay , sự hiệu của Trâu Tài Lương, liền đưa cho Giang Lê Phong.

 

Trong quá trình đó, còn kèm theo lời mỉa mai lạnh lùng của phụ nữ: “Chữ mà thôi, quá nhiều cách để giả, chẳng lẽ tùy tiện tìm một tờ, thì thể xác đáng hơn chứng cứ tận mắt thấy của nhiều ?!”

 

Chủ tiệm hôm nay nhiều lời ác ý của phụ nữ , kìm sự hung ác trong lòng, mỉa mai : “Chẳng qua là thấy, nhà ngươi quả thật từng sở hữu vật mà thôi, ngươi phu quân ngươi ăn thất bại, cần gấp một khoản tiền để cứu nguy, nên mới lén lút bán cái gọi là gia bảo ?!”

 

Người phụ nữ đột nhiên ngẩn một chút, giọng trong khoảnh khắc tăng vọt lên một tầm cao mới: “Không thể nào!”

 

Nàng tận mắt chứng kiến phu quân nàng trân trọng chiếc trường phương đỉnh đến mức nào, cũng chứng kiến bộ biểu hiện hoảng loạn của y khi phát hiện chiếc trường phương đỉnh mất, phản ứng chân thật, bản năng như , thể là giả vờ chứ?!

 

Nàng dứt khoát : “Tuyệt đối thể nào!”

 

Lần , lạnh là chủ tiệm.

 

Chợt—

 

“Khụ—”

 

Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng ho nén cực nhẹ nhưng cố ý, thành công khiến hai hầu như cùng lúc nín thở.

 

Tri phủ đại nhân đây là… ý gì?

 

Một lát , là một tiếng ho nữa.

 

“Khụ!”

 

Lần , âm thanh chỉ lớn hơn một chút, mà còn vẻ cố ý hơn vài phần.

 

Giang Lê Phong cuối cùng cũng âm thanh gọi tỉnh .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-378.html.]

 

“Ừm?”

 

Hắn ánh mắt mờ mịt: “Trâu đại nhân nhiễm phong hàn chăng?”

 

Nói xong, còn theo bản năng đưa tay che miệng mũi tiểu gia hỏa, sợ tri phủ xui xẻo lây bệnh.

 

Trâu Tài Lương: “…”

 

Trâu Tài Lương mỉm , giơ tay, hít sâu: “…Vật chứng, vật chứng!”

 

Y còn đang chờ vật chứng để xử án đây!!

 

“Ôi ôi ôi!”

 

Giang Lê Phong chợt hiểu , vội vàng đưa vật chứng trong tay : “Trâu đại nhân xin mời.”

 

Vừa nãy tâm thanh của tiểu gia hỏa quá nhập tâm, quên mất thứ quan trọng như !

 

mà—

 

Giang Lê Phong hai đang quỳ đường, ánh mắt hứng thú dần sâu sắc thêm.

 

Hôm nay thật sự uổng công chuyến a!

 

Giang Ánh Trừng cũng đồng thời trong lòng: 【Không uổng công! Hôm nay thật sự uổng công!!】

 

Bên , Trâu Tài Lương nhận lấy lá thư do thuộc hạ đưa tới, tỉ mỉ xem xét.

 

Còn kịp xem hai dòng, thấy bên ngoài phủ nha, giữa đám đông bách tính vốn yên lặng, vang lên từng đợt ồn ào—

 

“Xin nhường đường, ơn nhường đường, nương tử của đang ở bên trong, ơn nhường đường!”

 

Tiếng phàn nàn nổi lên khắp nơi, nhưng thật sự cũng chen chúc mở một lối .

 

“Nương tử! Ta đến muộn !!”

 

Phụ nhân đang quỳ đất chợt đầu , mắt lộ vẻ tủi : “Phu quân! Chàng cuối cùng cũng đến !!”

 

Trâu Tài Lương phất tay cho đàn ông . Y nha môn liền “phịch” một tiếng quỳ xuống: “Tiểu dân Quan Tân, khấu kiến Tri phủ đại nhân!”

 

Giọng của y còn mang theo từng đợt thở dốc nặng nề, rõ ràng là khi nhận tin, một mạch chạy như bay tới đây. Trâu Tài Lương giơ tay hiệu cần vội, bảo y hít thở đều đặn hãy trình bày. Quan Tân liền vẻ mặt cảm kích liên tục hít thở sâu vài .

 

Sau đó bắt đầu trần tình.

 

“Tiểu dân Quan Tân, là phu quân của Quách thị…”

 

Những lời y cung cấp thêm vài chi tiết so với lời trình bày của phụ nữ . Dù vật cầm tận tay, y liên tục mấy đặc điểm của chiếc trường phương đỉnh đó. Trâu Tài Lương đối chiếu với chiếc trường phương đỉnh một vòng, trong lòng thiên về phán đoán lợi cho hai vài phần.

Mèo Dịch Truyện

 

Chỉ là, còn đợi y mở miệng gì thêm, chủ tiệm “vô lương” bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, vẻ mặt kích động đầu , run rẩy ngón tay chỉ thẳng Quan Tân—

 

“Là !!”

 

“Người đêm hôm đó đến tiệm bán chiếc trường phương đỉnh , chính là đàn ông !” Dưới sự kích động tột độ, giọng của phần run rẩy, “Hắn hóa thành tro cũng nhận !”

 

“Đại nhân! Trên giấy tờ còn dấu tay của , đại nhân ngài chỉ cần cho ấn thêm một dấu tay nữa tại đường để đối chiếu, vụ án liền thể phân giải!!”

 

Chính là !

 

Người bán trường phương đỉnh chính là !!

 

Trâu Tài Lương ngẩn một lát, gật đầu đồng ý.

 

Trong mắt chủ tiệm bỗng nhiên bùng lên tia hưng phấn, nhưng hề , làn sóng ngầm cuồn cuộn , lòng của đều khác biệt—

 

Quan Tân cúi đầu phối hợp ấn xuống dấu tay mới giấy tờ, ở một góc ai chú ý, khóe môi y chậm rãi nhếch lên một nụ đầy ẩn ý.

 

Giang Ánh Trừng chớp chớp mắt, trong lòng sốt ruột thôi: 【A!】

 

【Bá bá đây là, rơi bẫy của bọn họ a!!】

Loading...