Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 373: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-09 13:43:22
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trâu Tử Ngang cứng đờ, ánh mắt gắt gao chằm chằm eo Giang Ánh Trừng. Sự kinh hãi trong ánh mắt dường như ngưng kết thành thực chất, mãi nửa ngày cũng thể hồn.

 

Giang Ánh Trừng cuối cùng cũng "nhận " ánh mắt của đối phương, ngây thơ xoay , ánh mắt trong veo: "Ca ca ?"

 

"A! Trừng Trừng !" Ánh mắt nàng liếc mặt bàn mặt hai , khi so sánh sự khác biệt, bỗng nhiên hồn, "Ca ca ăn tiểu điểm tâm của Trừng Trừng ?"

 

Nàng gọi nha hầu hạ phía , cánh tay giơ cao, tự tay chọn hai miếng bánh ngọt, đưa tay đối phương, ngọt ngào : "Phiền di di giúp Trừng Trừng đưa cho Tử Ngang ca ca nha~"

 

Nha khéo léo mỉm đưa qua, nhưng biểu cảm của Trâu Tử Ngang vẫn ngơ ngẩn, ánh mắt vẫn luôn chằm chằm về phía Giang Ánh Trừng.

 

Tri phủ Phong Cẩm Quận nhanh chóng chú ý tới động tĩnh bên , từ xa khẽ quát một tiếng: "Tử Ngang!"

 

Giang Ánh Trừng tiếng động giật . Sau khi hồn, nàng như thường ngày tự dỗ dành , mà ngược lập tức dậy, "đát đát đát" chạy lon ton hai bước về phía Trâu Tử Ngang.

 

【Hê hê hê~】

 

【Hê hê hê hê hê~】

 

【Tử Ngang ca ca đừng sợ, Trừng Trừng đến !】

 

Mèo Dịch Truyện

Chạy đến mặt, nàng nhón gót chân, giơ cao cánh tay, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Trâu Tử Ngang hai cái: "Tử Ngang ca ca đừng buồn nhé, Trâu bá bá nhất định cố ý mắng !"

 

Trâu Tài Lương: "..."

 

Các vị quần thần mặt: "..."

 

Luôn cảm thấy cảnh chỗ nào đó đúng lắm. Không chắc chắn, bọn họ cần xem thêm.

 

Trâu Tử Ngang cho đến lúc mới cuối cùng hồn từ trạng thái . Ánh mắt cũng từ eo tiểu gia hỏa chuyển sang mặt nàng, sự kinh hãi trong đó vẫn tan . Một câu cũng lắp bắp: "Tiểu, tiểu điện hạ ... cái của là..."

 

Trên eo tiểu gia hỏa treo một chiếc ngọc ban chỉ.

 

Ban chỉ buộc bằng dây đỏ, treo ở vị trí bình thường dùng để treo ngọc bội. Mỗi tiểu gia hỏa giơ cao cánh tay, chiếc ban chỉ đó liền lay động hai cái, vô cùng bắt mắt.

 

Màu xanh lục đậm, tơ. Vừa chắc chắn giá trị nhỏ. Điều quan trọng nhất là...

 

Hắn còn quen mắt.

 

Giang Ánh Trừng cúi đầu theo hướng ngón tay Trâu Tử Ngang, đưa tay tháo chiếc ban chỉ xuống: "Cái ?"

 

Tâm can Trâu Tử Ngang cũng run lên theo, hoảng loạn ngẩng đầu, ước chừng chiếc nhẫn b.ắ.n cung đang ở góc c.h.ế.t trong tầm mắt phụ , đoạn hạ giọng: “Ừm ừm ừm, chiếc nhẫn b.ắ.n cung , tiểu điện hạ từ ?”

 

Lòng bất an, để ý thấy trong đôi mắt tiểu gia hỏa chợt lóe lên một tia dị sắc.

 

Giang Ánh Trừng thừa lúc Trâu Tử Ngang phòng , lấy thế sét đ.á.n.h kịp bưng tai, giơ cao chiếc nhẫn b.ắ.n cung lên, tựa như đối diện với ánh nắng xuyên phòng, kỹ dáng vẻ của nó.

 

“Cái á~” Trong giọng Giang Ánh Trừng đầy vẻ ngây thơ hiểu sự đời, giọng vang dội, “Cái là Lê Phong ca ca tặng cho Trừng Trừng đó!”

 

Giang Lê Phong đang nâng chén , một ngụm phun hết: “Phụt——”

 

Cái còn “dịch vụ hậu mãi” nữa ?!

 

Trâu Tử Ngang: “!!!”

 

Hồn vía Trâu Tử Ngang bay khỏi xác!

 

Người giơ nó lên?!

 

Là cảm thấy cầm trong tay ?!!

 

Như quả là , nhưng kẻ nên thấy, cũng rõ mồn một đó!!

 

Trâu Tài Lương, kẻ nên thấy, ngẩn một lát, đoạn ầm ầm dậy: “Cái ! Cái , cái …”

 

“Đây chẳng là——”

 

Đồng tử Trâu Tài Lương co rút.

 

Đây chẳng là gia truyền chi bảo của Trâu gia chúng ?!!

 

Dù cho chiếc nhẫn b.ắ.n cung hóa thành tro tàn, cũng thể nhận sai !!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-373.html.]

ở trong tay tiểu điện hạ?!!

 

Hắn với vẻ mặt run rẩy đến mặt tiểu gia hỏa, giọng run rẩy tựa như Trâu Tử Ngang ban nãy: “Tiểu, tiểu điện hạ, chiếc nhẫn b.ắ.n cung , thể cho vi thần mượn xem một chút ?”

 

Giang Ánh Trừng hôm nay một đường vòng lớn như , chính là chờ đợi khoảnh khắc , chút do dự, vô cùng sảng khoái giao chiếc nhẫn b.ắ.n cung : “Đương nhiên thể chứ~”

 

Hắc hắc hắc~

 

Trâu Tài Lương học theo dáng vẻ tiểu gia hỏa ban nãy, giơ cao chiếc nhẫn b.ắ.n cung, đối diện với ánh nắng tỉ mỉ xem xét, càng xem, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

 

Đợi đến khi rốt cuộc xác nhận chiếc nhẫn b.ắ.n cung y hệt như cái truyền gia của , Trâu Tử Ngang cuối cùng cũng từ từ cúi đầu, nhưng về phía tiểu gia hỏa .

 

Mà là run giọng : “Tử Ngang?”

 

Trong lòng vẫn còn một tia hy vọng.

 

Lỡ như, đời thật sự hai chiếc nhẫn b.ắ.n cung y hệt thì ?!

 

nếu như——

 

“Sao ,” Giang Yến Xuyên, im lặng hồi lâu, đột nhiên lên tiếng, “Chiếc nhẫn b.ắ.n cung vấn đề ư?”

 

Trâu Tài Lương hít mạnh một .

 

Cái đồ hỗn đản nhà mặt đầy chột , ánh mắt láo liên khắp nơi, chính là chịu đối mặt với , dù ôm ấp hy vọng đến mấy, cũng đành chấp nhận sự thật ——

 

Chiếc nhẫn b.ắ.n cung , chính là cái ở nhà !

 

Thế nhưng giờ đây nó ở trong tay tiểu điện hạ, cũng chỉ thể thận trọng cân nhắc lời lẽ.

 

“Bẩm Bệ hạ,” Trâu Tài Lương , tay siết chặt chiếc nhẫn b.ắ.n cung, run rẩy hành lễ, “Vi thần cả gan thỉnh giáo tiểu vương gia, chiếc nhẫn b.ắ.n cung , rốt cuộc là từ ?”

 

Mấy tháng , thấy Tử Ngang đột nhiên như tính đổi nết, còn ngoài giao du với đám bạn rượu bạn thịt, cũng như suốt ngày chẳng thấy bóng dáng , thậm chí một thời gian, còn tận mắt trông thấy, Tử Ngang ngày ngày tự nhốt trong thư phòng chăm chỉ học hành khổ luyện, cả gầy trông thấy.

 

Lão phụ mong con thành rồng nước mắt lưng tròng, đầu óc mơ màng, liền giao chiếc nhẫn b.ắ.n cung gia truyền cho Tử Ngang.

 

Nào ngờ, nữa thấy chiếc nhẫn b.ắ.n cung , chính là ở tay tiểu điện hạ.

 

Giang Yến Xuyên trầm mặc chốc lát, mở miệng gọi Giang Lê Phong .

 

Giang Lê Phong tiểu gia hỏa đang bày mưu tính kế gì, chỉ theo bản năng kể quá trình vật .

 

“Mấy hôm , đột nhiên nhận thư của một bí ẩn, trong thư rằng, cô nương từng yêu sâu đậm là kẻ chuyên lừa gạt tình cảm khác, thấy thể để chuyện bất bình xảy mắt, liền tự quyết định, đem chiếc ngọc bội tặng nàng lấy .”

 

“Trong thư còn , bạc chi cho cô nương đó đây đếm xuể, khó lòng đòi , nên tự quyết định, từ tài sản riêng của nàng chọn một chiếc nhẫn b.ắ.n cung ngọc bích gửi đến, để vật bồi thường.”

 

Hắn cũng coi là dối, chỉ là giấu sự thật mà từ tâm thanh của tiểu gia hỏa.

 

Trâu Tài Lương thở khựng : “Cô nương ư?”

 

Hắn nhớ !

 

Sau khi trao chiếc nhẫn b.ắ.n cung cho Tử Ngang, một thời gian Tử Ngang quả thực ngày nào cũng mặt mày tươi , giờ nghĩ , hẳn là gặp cô nương mà Tử Ngang tự cho là lưỡng tình tương duyệt!

 

Ánh mắt nghiêm khắc “soạt——” một tiếng chiếu thẳng lên Trâu Tử Ngang, Trâu Tài Lương tức đến run rẩy cả vì tình cảnh mắt.

 

Hồ đồ!

 

Đó là gia truyền chi bảo, thể dễ dàng tặng cho khác như ?!

 

Hắn còn nghĩ Tử Ngang thực sự trưởng thành , nào ngờ thực tế nhanh chóng giáng cho một đòn nặng nề đến !

 

Giờ đây chiếc nhẫn b.ắ.n cung trở thành vật riêng tư của tiểu điện hạ, để đòi về đây?!

 

Trong lúc bên tai ong ong, một thanh âm tựa như xuyên qua trùng trùng mây mù, thẳng tắp truyền tới tai ——

 

“Ừm ừm ừm! Chính là tỷ tỷ xinh ở Đinh phủ đó!!”

 

Đinh phủ?

 

Cái Đinh phủ chuyên nuôi thanh lâu nữ tử đó ?!!

 

 

Loading...