Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 347:: Hóa ra khi vận may tới, công lao thật sự sẽ tự tìm đến tận cửa!! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-09 09:08:03
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chư vị thanh lưu tại chỗ đều theo bản năng nín thở tập trung, mặc dù tạm thời vẫn phát giác điều gì kỳ lạ, nhưng cũng dồn bộ sự chú ý tâm thanh của tiểu gia hỏa.

 

—Minh Trạch Đế tuấn mỹ, khí độ bất phàm, một cái, cả đều tản khí tức mê , độc nhất của kẻ lắm tiền.

 

Khi ba đặc tính đồng thời hội tụ một , thì bất kể là ai, đều sẽ tự chủ mà dồn bộ sự chú ý đó.

 

Huống hồ mắt là Xuân Y Giang nơi thúy mã Giang Nam thường xuyên lui tới nhất, nếu Đinh Duệ Hàm quả thật phận như , trong mắt nàng dung khác, cũng là tình huống hết sức bình thường.

 

...

 

Chúng quan hô hấp dồn dập.

 

Có chuyện bát quái mà , chẳng là kẻ ngu xuẩn thì cũng là kẻ ngốc nghếch!

 

Dưới ánh mắt nóng bỏng của , Giang Ánh Trừng nhanh chóng lướt qua tư liệu của Đinh Duệ Hàm, đó—

 

【Hít hà——】 Bỗng nhiên hít một khí lạnh thật sâu!

 

【Thúy mã , là thúy mã mà Trừng Trừng ?!】

 

Chư vị thanh lưu tâm thanh của tiểu gia hỏa: Hô!!

 

Quả nhiên thật sự là thúy mã!!

 

—Thúy mã là một “ngành nghề” đặc thù, nảy sinh ở vùng Giang Nam sự hôn quân của hoàng thất tiền triều.

 

Khi đó, cuộc sống của bách tính dân gian đều khốn khổ, đa khó lòng nuôi sống cả nhà già trẻ. Thế là những thương nhân lòng đen tối chuyên đến nhà dân nghèo, chọn những nữ đồng tướng mạo xinh , dùng giá cực thấp mua về phủ, dạy cầm kỳ thi họa, nữ công ca vũ, đợi khi các nàng trưởng thành, lấy danh nghĩa “dưỡng nữ” mà bán cho những thương nhân quan giàu hơn .

 

Thậm chí còn kẻ trực tiếp bán thanh lâu Sở Quán, từ đó định đoạt một đời bi t.h.ả.m của những cô gái .

 

Đại Thụy luôn chấm dứt hiện tượng , nhưng tiếc Giang Nam đất rộng trời cao, đám thương nhân hành sự vô cùng kín đáo. Sau một đợt thanh trừng quy mô lớn, bọn chúng như nấm mọc mưa, lén lút trỗi dậy.

 

Thân hình chư vị thanh lưu tại chỗ đều khựng , ánh mắt tiểu gia hỏa càng thêm nóng bỏng vài phần!

 

Một phép tính gần như đồng thời hiện lên trong lòng

 

Đinh Duệ Hàm là thúy mã = thể thuận lợi theo dây leo tìm chủ nhà của nàng = thể nhân cơ hội thâm nhập ngành thúy mã Giang Nam = thể một mẻ hốt gọn đám !

 

Ha ha ha ha!!

 

Hóa khi vận may tới, công lao thật sự sẽ tự tìm đến tận cửa!!

 

【Ta xem xem... ưm...】 Bàn tay nhỏ mũm mĩm của Giang Ánh Trừng ngừng cạy hoa văn chiếc bàn thấp mặt, 【Dì xinh hồi nhỏ sống thật khổ sở a—】

 

Chỉ những dòng chữ mắt, gương mặt nhỏ nhắn của Giang Ánh Trừng nổi lên vẻ đau khổ: 【Trời còn sáng thức dậy học đủ loại kỹ nghệ, mãi đến nửa đêm khi ngủ mới ngừng, từ lúc dì ba tuổi bán Đinh phủ, luôn sống một cuộc sống như ...】

 

Giang Ánh Trừng chỉ đưa đó một thoáng, đau khổ đến mức khẽ run lên! Thật đáng sợ! Cuộc sống như quả thực quá đáng sợ!!

 

Quần thần tại chỗ cũng theo đó mà "hít hà—" một tiếng vì đau răng.

 

Trong đáy mắt cũng ẩn hiện vẻ đồng tình.

 

Đám nữ đồng nghi ngờ gì chính là nhóm nạn nhân bi t.h.ả.m nhất cuộc mua bán .

Mèo Dịch Truyện

 

Các nàng đa đều chính nhà tự nguyện bán tay đám , từ nhỏ thể cảm nhận ấm tình thì thôi , còn ở cái tuổi nhỏ như , sắp xếp những khóa học nặng nề đến thế...

 

So với thời thơ ấu vô ưu vô lo của tiểu gia hỏa, nhất thời, chư vị thanh lưu tại chỗ thậm chí chút nỡ thuận theo Đinh Duệ Hàm mà theo dấu vết, để tóm ngành nghề đen tối lưng nàng.

 

mà!】

 

【Dù như , dì xinh cũng thể phối hợp với bọn họ để tính kế phụ hoàng mỹ nhân của Trừng Trừng !!】

 

Tâm thanh của Giang Ánh Trừng đột nhiên trở nên vô cùng tức giận: 【Đáng ghét, chúng mới tới Phong Cẩm quận thôi, phận thật sự của phụ hoàng Trừng Trừng, còn nhanh chóng phái đến tiếp cận thăm dò !】

 

Chư vị thanh lưu tại chỗ: “...”

 

Chư vị thanh lưu tại chỗ: “?!!”

 

Thân phận của chúng bại lộ ??

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-347-hoa-ra-khi-van-may-toi-cong-lao-that-su-se-tu-tim-den-tan-cua.html.]

Sao thể nhanh đến ?!

 

Ánh mắt chư vị thanh lưu qua dò xét gương mặt vài vị đại thần còn , ai cũng thấy đáng ngờ.

 

Tầm mắt rơi Đinh Duệ Hàm đang vui vẻ.

 

Cô nương ... thật chút lợi hại a.

 

Biết rõ phận đối diện là chí cao vô thượng Cửu Ngũ Chí Tôn, mà còn thể chút e dè mà chuyện trời biển với , năng lực chịu áp lực tâm lý , quả thực còn lợi hại hơn mấy phần so với đám đại thần vô dụng như bọn họ!

 

“Lạch cạch—”

 

Giang Yến Xuyên chợt đặt chiếc chén đưa đến môi xuống bàn, ngẩng đầu về phía Giang Ánh Trừng: “Trừng Trừng, đây.”

 

Một khi phận của đối diện, liền thể tiếp tục để tiểu gia hỏa ở trong tình cảnh nguy hiểm như .

 

Giang Ánh Trừng vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu khỏi đống tư liệu đầy màn hình, dù phụ hoàng mỹ nhân của nàng gì, vẫn ngoan ngoãn “đát đát đát” chạy qua: “Ôi ôi ôi!”

 

【Phụ hoàng nhất định là nhớ Trừng Trừng !】

 

Hì hì hì~

 

Đinh Duệ Hàm lấy lòng nửa ngày cũng thấy hiệu quả, nay ngay cả tiểu đoàn tử bên cạnh cũng gọi , nàng khẽ cau mày, hàm răng ngọc khẽ c.ắ.n môi , nhất cử nhất động đều vô cùng đáng yêu.

 

một ai để ý.

 

Giang Yến Xuyên tự tay lấy khăn lau một vòng mặt tiểu gia hỏa, ngay cả nửa phần ánh mắt cũng hề dành cho Đinh Duệ Hàm.

 

Tất cả triều thần tại chỗ đều dồn hết tâm trí Minh Trạch Đế và tiểu gia hỏa, cũng để ý đến nỗi buồn lủi thủi của mỹ nhân ở góc phòng.

 

Đinh Duệ Hàm ánh mắt uất ức lướt qua một vòng thuyền vẽ, chỉ ánh mắt của một nam tử trẻ tuổi trong góc, tràn ngập sự xót xa.

 

Nàng biểu cảm bình tĩnh dời tầm mắt, đối với nhóm mục tiêu hề chút hứng thú nào.

 

Ứng Tư Nam: “...”

 

Giận quá, thậm chí giữ nụ .

 

Đinh Duệ Hàm siết chặt chiếc khăn trong tay: “Tiểu nữ tử bất tài, chút âm luật, chi bằng hôm nay cứ để tiểu nữ tử múa rìu qua mắt thợ tấu một khúc...”

 

“Ừm,” Giang Yến Xuyên lau xong má tiểu gia hỏa, thấm ướt khăn một nữa, lau qua lau bàn tay mũm mĩm, giọng điệu vô cùng qua loa, “Cứ tấu .”

 

Giang Ánh Trừng: “...”

 

Triều thần tại chỗ: “...”

 

Người là múa rìu qua mắt thợ, ngài thật sự coi đối phương là đang múa rìu qua mắt thợ ?!

 

Đinh Duệ Hàm ba chữ nghẹn họng mấy , thầm thở hắt vài cái, mới chậm rãi đến chính giữa, uyển chuyển tấu lên.

 

Tiếng tơ trúc du dương êm tai, nhưng sân khấu chẳng mấy ai chăm chú thưởng thức—

 

【Ưm... Cũng khá đấy chứ, hổ là công lực khổ luyện hơn mười năm...】

 

【Không ! Trừng Trừng mới thích dì ,】 Giang Ánh Trừng đột nhiên lắc đầu mạnh mấy cái, 【Cho dù dì đến mấy cũng !】

 

【Hửm? Dì đột nhiên lôi cái gì trong tay áo ?! A! Chẳng lẽ là ám khí ?!!】

 

Chư vị thanh lưu tại chỗ: “!!!”

 

Mọi bỗng nhiên , ánh mắt thẳng về phía Đinh Duệ Hàm ngừng tấu nhạc.

 

Trong ánh mắt nóng bỏng, tay Đinh Duệ Hàm quả thật đưa trong tay áo, trông như đang móc thứ gì đó !

 

Quần thần tại chỗ đồng loạt hít một khí lạnh!

 

Hít hà— Chẳng lẽ thật sự là đang móc ám khí ?!

 

Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ Lục Dao bỗng nhiên dậy, mấy bước vọt đến mặt Minh Trạch Đế: “Không nhúc nhích!!”

 

 

Loading...