Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 34:: Lão nhân gia người thật sự bị oan sao?! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-07 10:01:16
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Dao gượng gạo bước từ góc tường, vẻ mặt ngượng nghịu đón nhận ánh mắt dò xét của .
Chuyện bò lên mái nhà viện của phi tần tuy nguyên do, nhưng thật sự khó mà giải thích .
“Cái đó...” Lục Dao dùng ngón tay gãi hai cái sống mũi, “thần phụng mệnh đến tìm tiểu công chúa điện hạ.”
Giang Ánh Trừng đang bận rộn mặt Trình Vân Mộng thò đầu từ trong phòng: “Tìm Trừng Trừng ?”
Lục Dao mỉm gật đầu: “Thần chút việc, nhờ tiểu điện hạ giúp đỡ.”
Mèo Dịch Truyện
Trường Thuận công công ánh mắt dò xét.
Lục Dao hề hoảng loạn chút nào.
Trước khi đến, bẩm báo với Minh Trạch Đế, trong tay còn cầm thư tay của dành cho Trường Thuận công công, hề sợ bất kỳ ai hỏi han.
ngờ, Giang Ánh Trừng khi đảo mắt qua giữa và tên thích khách mặt đất hai vòng, hỏi một câu hỏi chẳng liên quan chút nào.
“Mũi tên , là b.ắ.n ?”
Giọng của tiểu công chúa mềm mại ngọt ngào, như một con bươm bướm xinh cẩn thận vươn râu.
Lục Dao hiểu ý nàng, nhưng vẫn theo bản năng đáp: “Phải.”
4_Cây cung tên đó là tìm thấy ở góc sân, chỉ là thấy hai phe trong sân đang đối đầu, tiện tay cầm lấy mà thôi.
Giang Ánh Trừng trong lòng rối bời.
【Nếu cứ để trực tiếp nhường công lao cho thất ca, lẽ lắm nhỉ?】
Mũi chân Giang Ánh Trừng nhấp nhổm tuyết, mười ngón tay cũng xoắn xuýt .
007 , dì Vân Mộng và thất ca lẽ cần công lao hơn, nếu , việc che giấu thích khách thật sự là một tội danh nặng.
Lục Dao và Trình Vân Mộng, vì lo lắng mà bước khỏi phòng, đều sửng sốt.
Lục Dao liếc Trường Thuận công công đang tươi hiền hậu, thăm dò : “Thất hoàng tử điện hạ b.ắ.n tên phi phàm, thể một mũi tên b.ắ.n trúng tên thích khách võ công cao cường đến !”
Giang Ánh Trừng ngạc nhiên ngẩng đầu, ngón tay Trình Vân Mộng khẽ run.
Trường Thuận công công dẫn đầu phụ họa: “ , điện hạ quả thực dũng mãnh thần võ!”
Những kẻ tinh ranh theo cũng nắm bắt thời cơ, lập tức hưởng ứng theo—
“A đúng đúng đúng!”
“Phải ...”
Giang Ánh Trừng với vẻ mặt ngượng ngùng “đăng đăng đăng” chạy đến mặt Lục Dao, rụt rè nhận lấy cây cung tên trong tay , xác định mặt đối phương vẻ vui, nàng mới lê cây cung phần cũ nát tuyết đến bên cạnh Giang Tinh Nhiên.
Nàng thử vươn bàn tay nhỏ mũm mĩm, kéo lấy ngón tay thon dài của Giang Tinh Nhiên, đặt cây cung dài phần rách nát .
“Cầm chắc nhé,” Giang Ánh Trừng giống như một đại hán thuê kiếm tiền, vẻ mặt tự hào trao thành quả tay vợ hiền trong nhà, “ thể đổi tiền đấy!”
【Hề hề hề, Thất ca thể cảm động đến rơi lệ chứ!】
Vẻ mặt tiểu đại nhân thành công chọc ít trong viện, thế nhưng Giang Tinh Nhiên chỉ đăm đăm Giang Ánh Trừng một lúc lâu.
Chóp mũi tiểu gia hỏa lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, hai má cũng vì chạy vội mà ửng hồng, ánh mắt trong veo thuần khiết, tựa như một đứa trẻ thơ bình thường.
Hoàn khác với dáng vẻ thường ngày khi cùng Giang Hoài An ức h.i.ế.p .
Tay nắm cung dùng sức, nghi hoặc trong lòng càng sâu.
Giang Ánh Trừng , cứ như thể đột nhiên biến thành một khác .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-34-lao-nhan-gia-nguoi-that-su-bi-oan-sao.html.]
Lục Dao chuyến một , Minh Trạch Đế đặc biệt phái thêm mười thị vệ cho , dặn nhất định bảo vệ an cho Giang Ánh Trừng.
Cũng tiện cho áp giải Quý Hướng Dương đến Đại Lý Tự thẩm tra.
Trường Thuận công công phái tất cả các thái giám cùng Lan Chiêu Nghi diện kiến Thánh thượng, đó cũng theo hai khỏi cung.
Xe ngựa dừng cửa Đại Lý Tự, Giang Ánh Trừng như thường lệ tự nhiên đưa tay cho Trường Thuận công công, thế nhưng đối phương thể như mà thuận thế nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Giang Ánh Trừng nghi hoặc ngẩng đầu, đôi mắt hạnh to tròn đầy vẻ tủi .
Trường Thuận công công sự tấn công đáng yêu mà bại trận, kiên quyết đưa tay , nắm chặt bàn tay mềm mại xương cốt lòng bàn tay.
Quyết tâm định đó, để ngoài bàn tán về tiểu công chúa, ném hết khỏi đầu.
Hắn Trường Thuận lăn lộn đến địa vị ngày hôm nay, cũng vô dụng!
Xem ai dám lời gièm pha về tiểu điện hạ!
Trường Thuận công công dắt tay nhỏ bé của Giang Ánh Trừng, oai phong lẫm liệt bước Đại Lý Tự.
Lục Dao vội vàng theo, : “Bẩm , hạ thần một vị trưởng bối vô cùng kính trọng hàm oan ngục, nhưng mãi vẫn tìm chứng cứ để minh oan. Lão nhân gia thể yếu ớt, chịu nổi sự giày vò của lao ngục , cho nên hạ thần thỉnh tiểu điện hạ cầu xin Bệ hạ, cho phép lão nhân gia về phủ, đợi chứng cứ xác thực sẽ tính toán .”
Lục Dao mắt lộ vẻ mong đợi.
Những điều , đều chỉ là lời thoái thác.
Mục đích thật sự của hôm nay, là nhờ “hệ thống” vô sở bất tri trong lòng tiểu điện hạ, giúp tra rõ chân tướng sự việc, trả sự trong sạch cho vị đó.
Trường Thuận công công gần như ngay lập tức hiểu mục đích thật sự của Lục Dao.
Quốc công Uông Kinh Luân tháng hàm oan ngục vì tội thông địch bán nước, đều ông oan, nhưng chứng cứ trong tay kẻ tố cáo quá đầy đủ, Minh Trạch Đế đành tạm giam ông ở Đại Lý Tự, đồng thời dặn dò Lục Dao chăm sóc chu đáo.
Lục Dao cả tháng nay gần như chạy đôn chạy đáo tìm kiếm chứng cứ, nhưng chẳng thu gì, giờ đây tiểu điện hạ năng lực phi phàm như , thể động lòng.
Giang Ánh Trừng rõ vì chỉ cần cầu xin phụ hoàng một tiếng, còn để nàng tận mắt thấy lão nhân gia , nhưng cũng lời nhiều, chậm rãi theo hai .
Một nhóm nhanh đến cửa nhà giam Quốc công Uông.
Lục Dao chăm sóc Quốc công Uông cực kỳ .
Không chỉ đặc biệt chuẩn giường mềm mại cho ông, ngay cả chậu lửa mà các nhà giam bình thường thấy, trong căn phòng giam cũng đặt tới ba cái.
Tù nhân ở hai phòng giam bên cạnh, thậm chí còn trực tiếp sát về phía Quốc công Uông, nhân cơ hội để hưởng ké ấm.
Còn vị lão nhân gia thể yếu ớt mà Lục Dao , cởi áo , đang ở trong phòng giam, liên tục động tác chống đẩy, cơ bắp cuồn cuộn đầy sức lực, vì phủ đầy mồ hôi mà trở nên bóng loáng bất thường.
Lục Dao: “......”
Điều khiến vô cùng hổ.
Trường Thuận công công ngẩn một lát, mới kinh ngạc kêu lên, cúi che tầm của Giang Ánh Trừng.
Quốc công Uông tiếng đầu, vẻ mặt bất cần đời khi chú ý đến bóng nhỏ bé như củ cải ở giữa đám đông thì cứng đờ một lát, vội vàng mặc áo khoác , che giấu bằng một tiếng ho nhẹ: “Tiểu thỏ con, dẫn đến báo một tiếng?”
Lục Dao thường ngày chỉ xòa bỏ qua kiểu vu vạ quen thuộc , nhưng hôm nay—
【Thống ca thống ca, thấy ? Cơ bắp lão nhân gia , còn vạm vỡ hơn cả cẩm y vệ thúc thúc nữa!】
Lời chỉ như lời của lưu manh, mà thực tế cũng thiện với sự tôn nghiêm của nam giới .
Hắn gằn giọng : “Nơi công cộng, y phục chỉnh tề, bất cẩn như , lão nhân gia thật sự oan ?!”
Uông Kinh Luân: “???”