Xuyên Nhầm Vai Pháo Hôi, Vừa Xuyên Đã Nghe Bạo Quân Mắng - Chương 336: Trừng Trừng không quen họ đâu nhé~ ---

Cập nhật lúc: 2025-10-09 04:24:33
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bình minh ló rạng, khi trời sáng hẳn, Giang Ánh Trừng mơ màng mở mắt.

 

Ảnh hưởng từ việc phụ hoàng mỹ nhân của nàng dạo gần đây luôn lén lút chạy ngoài xử lý công vụ nửa đêm, nàng một thời gian khá dài, luôn giật tỉnh giấc nửa đêm.

 

Chỉ là , nàng hiếm hoi vì thế mà giận dỗi tìm cửa.

 

Giang Ánh Trừng lén lút kéo cánh cửa phòng mở một khe nhỏ, lén lút thò đầu ngoài một lúc lâu, khi xác nhận tiếng chuyện nào ở cự ly gần, mới yên tâm rụt đầu .

 

【Vạn tuế!】

 

Giang Ánh Trừng trong lòng vui như mở hội, tự ngân nga một khúc nhạc nhỏ trong lòng.

 

Mèo Dịch Truyện

【Vạn tuế!!】

 

Nàng khó khăn lắm mới khiêng một chiếc ghế chặn ở cửa, đó lóc cóc chạy đến bên bàn tròn, lấy một chồng giấy Tuyên Thành to nhờ Nguyên đại ca hộ hôm nay, thành thạo cắt thành từng ô vuông nhỏ xinh xắn.

 

【Ưm... sâu trong thung lũng, ... chữ “” ở nhỉ?】

 

【Chữ “quan” trong cơ quan ?】

 

Giang Ánh Trừng tìm kiếm chuyên chú, nhưng vẫn thể kiên trì quá lâu.

 

——Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.

 

Giang Ánh Trừng rõ lắm, chỉ cảm thấy đối phương chắc hẳn là ý , giọng điệu vô cùng ngang ngược lớn tiếng la hét gì đó, nhanh liền từ trong phòng nhanh chóng chạy , nhỏ giọng bắt đầu khuyên giải.

 

Nàng rũ đầu suy tư một lát, cẩn thận cất những mảnh giấy mặt bàn , dời chiếc ghế chặn cửa , kéo cánh cửa mở một khe nhỏ.

 

Sau khi thò đầu , tiếng chuyện liền rõ ràng hơn nhiều.

 

“Hành động mau lẹ lên nào,” tên quan sai mặc bộ y phục nha dịch lầm bầm c.h.ử.i rủa, “ chứ, từng thấy bọn tầm bảo khách nào như các ngươi, ban ngày chúng cho các ngươi , mà đến mức nửa đêm lén lút...”

 

Hàn lâm học sĩ Đàm Tụng Sanh ngừng gật đầu, tư thế gần như thấp đến tận bụi trần: “Dạ đại nhân dạy , chúng lập tức cùng ngài về, ngài xin ngàn vạn ...” Nhỏ tiếng một chút, đừng tiểu tổ tông của họ thức giấc!

 

Tuy nhiên——

 

“Đàm bá bá?”

 

Giang Ánh Trừng khỏi phòng, còn diễn kịch đủ bộ bằng cách đưa tay dụi dụi mắt: “Vị quan sai bá bá là ai ạ?”

 

【Đàm bá bá đây là ?】

 

Giang Ánh Trừng mở miệng hỏi: “Các bá bá đang chuyện gì ?”

 

【Y nhúc nhích nữa ?!】

 

Đàm Tụng Sanh vẫn cứng đờ chôn chân tại chỗ, lông tơ dựng !

 

Nước mắt đắng cay ngừng nuốt trong lòng.

 

Còn thể là gì nữa?!

 

Đương nhiên là đang về cuộc đời thê t.h.ả.m bi đát mà y sắp đối mặt đó ——

 

Trong lao xá nha môn huyện Đà Bích.

 

Vài thành viên phe Phan, đầu là Phan Cấp Phong, cùng một nhóm thanh lưu chia hai bên, ở giữa dường như ngăn cách bởi một khe rãnh vô hình.

 

Khí tức giữa hai phe u ám thê lương như .

 

Nửa ngày , cuối cùng mới lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng mắt.

 

“Các ngươi ... ai sẽ đến đón chúng về?”

 

Vừa dứt lời, gian nhỏ lập tức chìm sự tĩnh mịch nặng nề hơn.

 

Lại qua bao lâu, trầm mặc thở dài một tiếng: “Sao trùng hợp đến ...”

 

Suy nghĩ của cũng theo tiếng thở dài , kéo về đoạn ký ức hỗn loạn trong đường hầm.

 

Sau khi bọn họ khó khăn thoát c.h.ế.t khỏi cuộc tấn công của quả cầu khổng lồ , đoàn liên tiếp trải qua —— mưa tên từ bốn phương tám hướng b.ắ.n tới, mặt đất đột ngột sụt lún và độc dịch đột ngột tràn từ hai bên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-nham-vai-phao-hoi-vua-xuyen-da-nghe-bao-quan-mang/chuong-336-trung-trung-khong-quen-ho-dau-nhe.html.]

Chờ đến khi bọn họ vất vả lắm mới thoát khỏi hiểm cảnh nhờ sự giúp đỡ của các cao thủ trấn Khê An, mặt và mỗi đều phủ đầy bụi bặm, ít còn mang theo những vết thương chằng chịt.

 

Khi đang chật vật khốn đốn, khi qua một khúc quanh, bọn họ liền chạm mặt Ưng Tư Nam cùng đoàn sạch sẽ tinh tươm, như thể đang dạo chơi trong hậu hoa viên nhà .

 

Lúc , ánh mắt của hai bên đều khó tả.

 

Bọn họ kinh ngạc vì đám đối diện thể ung dung tự tại đến thế, còn bên thì ngạc nhiên ——

 

“Sao ở đây còn ?”

 

“Các ngươi ở đây?!”

 

“Người ! Mau bắt hết bọn chúng cho !!”

 

Một đám triều thần kiệt sức trốn tránh , chỉ thị của Minh Trạch Đế nên dám tùy tiện lộ rõ phận, đành bi phẫn và bất lực chịu áp giải đến đây, trải nghiệm những việc mới lạ mà đời từng .

 

“Ai...”

 

Kinh nghiệm quá đỗi bi t.h.ả.m một nữa khiến những tiếng thở dài liên tục vang lên.

 

“Sao xui xẻo đến thế chứ...”

 

Bỗng nhiên ——

 

“Đến đón đám đạo mộ tặc hả?”

 

“Đi theo ,” giọng của cai ngục trực bên ngoài đột ngột vang lên, mang theo sự chế giễu khó mà bỏ qua, “Các ngươi đông , đều nhốt ở gian lao xá lớn nhất phía trong cùng đó.”

 

“Tuy vượt phận, nhưng ngươi về cũng khuyên nhủ bọn họ, thể cường tráng , cứ nhất quyết học trộm mộ... Đó là việc bình thường thể ư?!”

 

Quần thần khựng , vô thức thả chậm thở.

 

Ai sẽ đến bảo lãnh bọn họ ngoài đây?

 

Những còn ở khách điếm, ngoại trừ bốn đại hộ vệ theo tiểu gia hỏa và đám ám vệ phụ trách bảo vệ nàng trong bóng tối, thì trong vài còn ——

 

Nguyên Lương Bình quá nghèo, Liễu Hồng Phi tuổi cao, Tất Hoành Lãng thể trọng dụng... Bất kể ai trong bọn họ đến, đều khó đưa bọn họ trực tiếp ngoài.

 

Nhất thời, dường như đều thấy tiếng tim đập quá lớn và dồn dập của đồng liêu xung quanh.

 

Cầu xin đó, ngàn vạn đừng là...

 

“Ừm ừm ừm,” trong trẻo đáp lời, “Trừng Trừng ạ, cảm ơn bá bá!”

 

Quần thần: "..."

 

Quần thần: "!!!"

 

Quần thần tối sầm mặt mày!

 

Đừng mà~! !

 

Tuy nhiên, hiện thực đổi theo mong trốn tránh của bọn họ, quần thần chỉ cảm thấy ngay một thoáng tiếng dứt, bóng hình nhỏ bé mà bọn họ vạn gặp lúc , xuất hiện ngoài cánh cửa gỗ.

 

—— Tiểu gia hỏa một lời, chỉ trưng vẻ mặt vô cảm, ánh mắt nặng trĩu, đầy vẻ buộc tội, gắt gao chằm chằm bọn họ.

 

Quần thần đột nhiên bắt đầu quan sát gian lao xá mà bọn họ đang ở.

 

Không thì , nơi đây cảnh còn khá sạch sẽ chỉnh tề.

 

Trên một mảnh đất nhỏ mắt chỉ bảy viên đá nhỏ, cửa sổ sắt bên cạnh tổng cộng tám mươi hai vết cào, vách tường là những dòng "Thư gửi quân" mà tiền bối trong căn phòng khắc bằng đá.

 

Cả căn phòng bẩn, lộn xộn, hôi hám, bọn họ thậm chí thể ở đây cả đời cũng .

 

Cai ngục khẩy một tiếng, dường như cũng cảm thấy cảnh tượng thú vị: “Chà, còn hổ nữa ư?”

 

Không ngẩng đầu lên mặt một đứa trẻ con, cũng đang mưu đồ gì.

 

“Thôi , xác nhận là ngươi bảo lãnh thì ,” cai ngục ngáp một cái, , “Sau khi nộp tiền bảo lãnh, là thể đưa về từ từ mà tra hỏi .”

 

Nghe , Giang Ánh Trừng liếc sâu một cái tất cả bọn họ, giọng non nớt còn mang theo chút buồn ngủ ——

 

“Bá bá,” nàng ngẩng đầu lên, vô cùng chân thành cai ngục bên cạnh, “Trừng Trừng quen bọn họ ạ~”

Loading...